Chương 36: Bệnh lý đường hô hấp

"Chị tìm cô ấy làm gì?" – ông Phương ngạc nhiên hỏi.

"Bảo là cô ấy học ở Học viện Y Thủ đô, nghe đâu từng được đi lâm sàng cùng giáo sư lớn. Tôi tính đến xem có thể nhờ cô ấy xem giúp cổ họng không, đau quá." – bà Phương đáp, giọng có phần sốt ruột.

"Vậy tiện thể nhờ lấy giúp tôi ít thuốc luôn nhé." – ông Phương nói, xoa trán, cảm thấy người nóng ran, ăn sáng cũng không nổi.

Bà Phương lập tức rảo bước đến toa nằm tìm người.

Bên này, Tôn Dung Phương ngủ một đêm ngon giấc nhờ có chiếc áo len cổ tim do con gái chuẩn bị. Không quá nóng cũng chẳng bị lạnh, sáng tỉnh dậy tinh thần sảng khoái, chỉ hơi đau mỏi vai gáy một chút.

Nhìn sang đối diện thấy sắc mặt ông Phương không ổn, bà lên tiếng:
"Anh bị cảm à?"

"Chị không bị à?" – ông Phương hỏi lại.

"Tất nhiên là không. Con gái tôi chuẩn bị áo len cổ tim cho tôi mặc, vừa đủ ấm nên không bị lạnh."

"Thế không bị nóng à?" – ông Phương nhớ lại chuyện đêm qua, khoác áo bông nóng muốn chết, kinh ngạc nói – "Hai mẹ con mặc mỗi cái áo lông mà không bị lạnh cơ à?"

"Không hề nóng." – bà Tôn đáp, nhìn thấy hai vợ chồng bên kia vứt chiếc áo bông dày cộp sang một bên, ngạc nhiên bảo:
"Trời đất, chưa đến mùa đông mà hai người mặc đồ dày như vậy làm gì?"

Nghe câu đó, ông Phương xấu hổ hóa tức giận, gắt lên:
"Thì lạnh mới phải mặc dày! Ai lại mặc áo len khi trời lạnh, đồ ngốc."

Lúc này, Tạ Uyển Oánh vừa tỉnh sớm, tranh thủ xuống ga mua bánh bao đem về toa. Vừa bước vào đã nghe thấy tiếng mắng mẹ mình, cô không nói một lời, sải bước tới trước mặt ông Phương, nói rành rọt:
"Chú mặc đồ quá dày rồi lại cởi ra liên tục, dễ bị cảm lắm. Theo cháu thấy, chú đang có dấu hiệu cảm rồi đấy. Bệnh lý đường hô hấp, nhất là cảm lạnh, mùa thu ở miền Bắc là cao điểm phát bệnh."

Câu nói đó dường như đánh trúng cảm giác của hai vợ chồng đang khó chịu, nhưng ông Phương không chịu thua, hậm hực cãi lại:
"Cô đâu phải bác sĩ, mới chỉ học Y thôi mà đòi dạy người ta? Đợi bác sĩ thật đến, xem cô còn nói được gì nữa không."

Đúng lúc đó, bà Phương trở về, theo sau là hai người phụ nữ.

Một người khoảng ngoài bốn mươi, tóc búi, mặt tròn phúc hậu. Người còn lại trẻ hơn, tầm hai mươi mấy, tóc buộc đuôi ngựa, đeo kính, mặc váy dài trông trí thức, nhã nhặn. Rõ ràng đây là hai mẹ con mà bà Phương đã nhắc đến, trong đó người trẻ là "Lâm bác sĩ".

"Bác sĩ Lâm và mẹ cô ấy đến rồi." – bà Phương vui vẻ thông báo – "Cô ấy tốt lắm, nghe tôi bị cảm là tới xem liền."

"Hay quá! Tôi nói này, bác sĩ Lâm, người này nói mặc áo bông dễ bị cảm, lại còn bảo cởi mặc liên tục càng dễ bệnh. Bác sĩ thấy đúng không?" – ông Phương quay sang hỏi, giọng như muốn chứng minh ai đúng ai sai.

Người được gọi là "bác sĩ Lâm", thực ra là Lâm Lệ Quỳnh – nhìn qua, Tạ Uyển Oánh đoán cô ấy mới là sinh viên lâm sàng năm 3 hoặc 4, kinh nghiệm thực tế còn ít. Nhưng nếu thực sự có kiến thức y học tốt thì ít nhất cũng sẽ hiểu ý kiến của cô là có cơ sở chuyên môn.

Trong ánh mắt chờ đợi của ông Phương và bà Phương, Lâm Lệ Quỳnh chỉnh lại kính, nhẹ nhàng nói:
"Cô ấy nói không đúng."

"Thấy chưa!" – ông Phương như trút được gánh nặng, reo lên phấn khích.

Tôn Dung Phương ngẩn người. Gì vậy? Không phải con gái mình định làm bác sĩ à? Chẳng lẽ con lại nói sai?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play