【Ngày 22 tháng 12 – Trời nắng】
【Việc cần làm hôm nay: 8 giờ cho Tiểu Thạch ăn, đến trường thi. (Tiểu Thạch là một con rùa)】
Đào Gia lật xong cuốn nhật ký, lần mò trên tủ đầu giường một hồi mới với được điện thoại, liếc nhìn giờ rồi lại chui đầu vào chăn ngủ tiếp.
Rèm cửa chỉ kéo một nửa, như thể muốn dùng ánh nắng rực rỡ để dịu dàng giục giã một kẻ thích ngủ nướng. Nhưng Đào Gia đã có đối sách từ lâu, chùm chăn kín đầu, đến khi ngột thở thì lại thò đầu ra, hít lấy hai hơi oxy như cá vàng, rồi lại chui vào tiếp tục ngủ.
Thói quen xấu này dù Cố Du đã chỉnh sửa mấy tháng trời, vẫn không thể khiến Đào Gia sửa đổi.
Ngủ chưa được năm phút, giường đột nhiên rung mạnh, Đào Gia bật dậy khỏi chăn, ngẩn người vài giây rồi lập tức xuống giường, gọi to: “Anh ơi!”
Cố Du nghe tiếng từ trong bếp đi ra, tay vẫn còn cầm quả trứng. Anh đang nấu mì trứng cà chua cho Đào Gia, mùi thơm nhè nhẹ, giản dị lan khắp căn hộ. Trong bầu không khí ấm áp ấy, Đào Gia từ phòng ngủ hối hả chạy ra, luống cuống tìm kiếm khắp nơi: “Con rùa tên Tiểu Thạch đâu rồi? Có phải đói chết rồi không?”
Cố Du: “Ở ngoài ban công đó.”
Đào Gia vừa định chạy ra thì bị Cố Du kéo lại không thương tiếc: “Khoan đã, mang dép vào.”
Cố Du cúi người lấy ra một đôi dép lê sạch mới tinh từ tủ giày, tự nhiên đặt xuống đất. Ở nhà, Đào Gia có thói quen không mang dép chạy khắp nơi, giày dép thường vô cớ biến mất, có thể bị vứt lạc trong phòng tắm, ban công, bếp, thậm chí là góc thùng rác. Vì vậy, trong tủ luôn trữ sẵn một hàng dép mới, để thay cho Đào Gia bất cứ lúc nào.
Đào Gia trông rất căng thẳng: “ Tiểu Thạch không sao chứ? Em dậy trễ quá, chắc nó đói sắp chết rồi.”
Cố Du cụp mi, tiện tay kéo lại ống quần bị Đào Gia vô tình giẫm cuộn lên, như muốn bật cười nhưng lại nhịn được, khóe môi hơi cong lên: “Ừm, bây giờ đã mười giờ sáng rồi, Tiểu Thạch đói hai tiếng rồi đấy.”
“Anh ơi!” Đào Gia tức giận: “Anh cũng không thèm cho nó ăn nữa!”
Cố Du nghiêm túc tự kiểm điểm rồi nói: “Nhưng hôm qua là em đòi tự mình cho Tiểu Thạch ăn mà.”
“…” Đào Gia đi về phía ban công, cứng đầu nói: “Em không nhớ nữa.”
Đẩy cửa kính ra ban công, Đào Gia lập tức thấy chiếc bể giữ nhiệt lớn đặt bên phải – là thứ Cố Du mua về hôm qua. Có cái bể kính này, Tiểu Thạch có thể ở yên bên trong, không bò lung tung làm người khác vấp ngã nữa.
Đào Gia đọc trong nhật ký mình rằng, có một người xui xẻo tên Lữ Hướng Sương từng đạp trúng Tiểu Thạch, đập đầu sưng lên, còn khiến anh trai phải bồi thường phí tổn thất tinh thần bằng một bao lì xì.
Tiểu Thạch giờ sống trong bể kính, bên trong một nửa là nước, một nửa là “bãi cạn” nhân tạo.
Đào Gia nhìn Tiểu Thạch bằng ánh mắt như lần đầu gặp mặt, chào: “Xin chào mày nha.”
Cái đầu rùa từ lớp mai xanh biếc thò ra, rướn dài cổ, liếc nhìn Đào Gia bằng ánh mắt coi thường, rồi bò lên bờ.
Đào Gia cầm lấy túi bên cạnh, đổ hết tôm cá khô tinh chế và thức ăn rùa vào nước. Tiểu Thạch nghiêng đầu quan sát một lúc như đang kén chọn, rồi mới chậm rãi bò tới ăn tôm khô.
Tiểu Thạch là một con rùa kiêu kỳ – Đào Gia đã rút ra kết luận đó qua quan sát.
Và còn cẩn thận ghi lại vào nhật ký của mình.
Ngồi xổm xem Tiểu Thạch ăn một lúc lâu, Đào Gia lề mề đứng dậy, nói với Cố Du đang ngồi bên bàn ăn: “…Ngày mai vẫn để em dậy cho nó ăn nhé, anh nhớ gọi em đó.”
“Ừm,” Cố Du kéo ghế ra, trước mặt đã bày sẵn tô mì cho Đào Gia, “Ăn sáng đi, lát nữa anh đưa em đến trường.”
Cuối tháng mười hai, các trường đại học bắt đầu vào mùa thi cuối kỳ. Đào Gia mới học năm hai, học kỳ này lịch học khá dày, tuần thi mỗi ngày đều có vài môn phải thi.
“Cũng may là em chỉ quên mấy kiến thức gần đây thôi,” Đào Gia vừa cắn đũa vừa lén gắp trứng ăn khi Cố Du không để ý, “Chứ không thì thi xong chắc được trứng ngỗng.”
Không đạt cũng không sao, Cố Du đã xin phép với nhà trường và nộp báo cáo bệnh án rồi.
Nhưng mấy chuyện đó, Đào Gia không rõ lắm.
“Đồ ngốc,” ngón tay thon dài của Cố Du đưa sang, đè lại đôi đũa của Đào Gia đang lén gắp cà rốt bỏ đi, “Em còn kén ăn hơn cả Tiểu Thạch.”
Thế là Đào Gia đành phải ăn hết cà rốt cùng với nước mì.
Ăn xong, Đào Gia không vội đến trường, mà đi một vòng kiểm tra ban công, cuối cùng nói: “Em phải thay nước cho Tiểu Thạch.”
Sáng nay thức ăn rùa mà Tiểu Thạch ăn còn sót lại một ít nổi lềnh bềnh trong nước, trông khá mất thẩm mỹ.
Cố Du cho cậu muốn làm gì thì làm.
Đào Gia loay hoay một lúc lâu, cuối cùng cũng vớt được Tiểu Thạch ra khỏi bể kính. Con rùa này chẳng giống rùa chút nào, trông chẳng khác gì một con rùa chiến đấu. Thấy Đào Gia đưa tay ra, nó chẳng những không rụt đầu vào mai mà còn vung vẩy tứ chi ngắn ngủn, nhanh chóng bò trốn đi, khiến Đào Gia tức điên người.
May mà quá trình thay nước diễn ra suôn sẻ, Đào Gia dọn dẹp xong bể kính, quay người lại bắt Tiểu Thạch đang ở dưới đất, vừa định thả vào lại thì...
“Á!”
Cố Du đang rửa bát trong bếp nghe thấy tiếng hét không lớn lắm, ngẩn người một chút, đến nước trên tay cũng chưa kịp lau khô đã bước ra ngoài, hỏi: “Thổ Thổ?”
Đào Gia nửa ngồi xổm ở ban công, tức giận ném Tiểu Thạch vào nước, giơ tay phải lên tố cáo: “Anh ơi, Tiểu Thạch dám cắn người đấy! Em không cho nó ăn nữa đâu!”
Cố Du: “…”
•
Trên đường đến trường, Đào Gia ngồi trong xe mở nhật ký, dùng tay phải vừa bị thương mà hậm hực viết một câu:
[Tiểu Thạch: Sinh vật nguy hiểm cấp một, thích tấn công con người. Vũ khí sở trường: răng.]
Trong xe vang lên bản nhạc piano vui tươi sinh động, Đào Gia nghe một lúc, dần dần nguôi cơn giận, rồi lên tiếng: “Bài này hay đấy, em muốn nghe đi nghe lại mãi.”
Dáng vẻ lái xe của Cố Du rất ung dung. Nhân lúc đèn đỏ, anh hơi nghiêng khuôn mặt tuấn tú dịu dàng, giọng cũng nhẹ nhàng: “Giờ đang để chế độ lặp lại rồi.”
Đào Gia “ể” một tiếng, nhớ ra một khả năng: “Em đã nói bài này hay từ mấy hôm trước rồi hả?”
Cố Du: “Ừm.”
Đào Gia không nói gì nữa, quay đầu nhìn dòng xe ngoài cửa sổ.
“Cảm giác này hơi kỳ lạ,” một lúc sau cậu thì thầm, “Ngày nào cũng phải bắt đầu lại từ đầu.”
Ngón tay đặt trên vô lăng của Cố Du hơi co lại, rồi lại thả lỏng rất nhanh, anh dịu giọng dỗ dành: “Nhưng em có thể nghe bài nhạc mình thích mỗi ngày, mà không thấy chán.”
Đào Gia rất dễ được dỗ dành, nghe thấy thấy cũng hợp lý, lập tức vui vẻ trở lại.
Tới trường, ăn trưa đơn giản xong, họ dạo bước nửa tiếng trên con đường trong trường. Đào Gia còn kéo Cố Du ôn tập những môn sắp thi, chẳng bao lâu đã đến lúc tạm biệt ngắn ngủi.
Đào Gia nhét đại sách vào balo, như thường lệ giơ tay ôm eo Cố Du, vùi đầu vào khăn choàng của đối phương, yên lặng đứng một lát, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh, đôi môi đỏ mọng mê người, tựa như nụ mai được tuyết gột rửa giữa mùa đông.
Gần đến kỳ thi, quanh giảng đường có nhiều sinh viên qua lại, không ít người trẻ tò mò nhìn sang, ánh mắt mang theo vẻ thăm dò.
Cố Du kéo mũ áo sau lưng Đào Gia lên, cả hai cùng giấu mặt vào không gian ấm áp giữa họ, lặng lẽ mà tha thiết hôn nhau.
Tay Đào Gia từ ôm eo Cố Du dần chuyển sang nắm lấy vạt áo trước ngực anh, là dáng vẻ vừa ngại ngùng lại không muốn buông tay. Đến khi cảm thấy thiếu dưỡng khí, họ mới buông nhau ra.
Cố Du dùng đầu ngón tay xoa nhẹ đôi môi đỏ au của Đào Gia, giọng thở khẽ khàng: “Đi thi đi.”
Chiều nay là bài thi Luật kinh tế.
Môn này đặc biệt nhiều chỗ phải học thuộc, đến tận khi bước vào cửa lớp, Đào Gia vẫn vừa lật sách vừa lẩm bẩm ôn bài, mong vớ được vận may trúng tủ.
Vào phòng thi, giảng viên yêu cầu sinh viên đặt hết đồ lên bục giảng, Đào Gia cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn balo của mình, mãi mới tìm được chỗ ngồi.
Trước khi ngồi xuống, cậu để ý thấy thí sinh phía sau trông hơi quen, là một nam sinh cao ráo.
Chỉ là cảm giác quen mặt thôi, có lẽ từng gặp ở một sự kiện nào đó.
“Chào cậu,” không ngờ vừa ngồi xuống chưa bao lâu, cậu đã bị người đó dùng bút chọc nhẹ vai, hạ giọng nói: “Cậu là Đào Gia phải không?”
“Tớ là Trang Lâm, Trang trong vùng đất rộng lớn, Lâm trong rừng mưa.”
Đào Gia không hiểu cậu ta bắt chuyện để làm gì, nhưng vì lịch sự vẫn đáp: “Chào cậu, Trang Lâm.”
Khóe miệng Trang Lâm mang theo nụ cười nhạt, có vẻ tâm trạng rất tốt.
Chuông báo hiệu sắp thi vang lên, Đào Gia bắt đầu căng thẳng, mắt chăm chú dõi theo giảng viên đang phát đề, không còn tâm trí để ý đến người phía sau. Khi nhận được đề, cậu quét mắt qua một lượt mới thấy yên tâm.
Tám mươi phần trăm là những nội dung đã nhớ.
Hai mươi phút sau, Đào Gia bắt đầu gặm bút khổ sở.
Rõ ràng là đã nhớ rồi, nhưng lúc cầm bút viết thì ký ức lại như nước trong túi ni lông bị chọc thủng, “soạt” một cái là trôi sạch, đến phần còn sót lại cũng không vớt được.
Tệ hơn nữa là, khi lật đến mấy câu cuối, Đào Gia phát hiện có một câu chính là đề cậu đã ôn với Cố Du trước khi thi, chỉ mới hơn một tiếng trước thôi.
Vậy mà cậu chỉ viết được hai câu, rồi lại mơ hồ.
Rõ ràng là đã học rất kỹ rồi mà… Tay cầm bút của Đào Gia siết chặt lại — sao lại quên nhanh như vậy?
Nhờ đó, cậu mới chợt nhận ra còn nhiều chi tiết khác bị mình quên mất. Ví dụ như giai điệu bản piano nghe trên xe lúc sáng, chỗ Cố Du đậu xe, họ đã nắm tay đi qua bao nhiêu con đường trong trường, những lời Cố Du dặn dò trước khi thi là gì...
Chỉ có một điều còn rõ ràng và sáng tỏ, chính là cảm giác khi hai người ôm hôn dưới gốc cây.
Đào Gia bỏ bút xuống, vùi đầu vào tay, dùng tay áo che đi đôi mắt cay xè.
Vì không mang nhật ký đi thi, giờ phút này Đào Gia vừa bối rối vừa bất lực, cậu bắt đầu sợ rằng mình sẽ quên sạch mọi chuyện của hôm nay trước khi tan học.
Đến lúc đó, anh có tìm được mình trong trường nữa không?
Phòng thi rất yên tĩnh, chỉ nghe tiếng sinh viên viết sột soạt, giám thị ngồi trên bục chăm chú xem điện thoại, không để ý đến sự khác thường của Đào Gia.
Dù có chú ý thì cũng chẳng ai bận tâm, vì chuyện có sinh viên ngủ gục trong phòng thi do không làm được bài vốn chẳng hiếm.
Đào Gia úp mặt một lúc, chợt cảm thấy có ai đó lại chọc vào vai mình. Cậu quay đầu lại với vẻ mất kiên nhẫn, thì thấy Trang Lâm phía sau đang từ dưới gầm bàn đưa qua một thứ.
Đào Gia nhìn kỹ, là một chiếc điện thoại, màn hình đang sáng, hiện lên đáp án của câu hỏi lớn mà cậu không làm được.
“……”
Đào Gia hất tay đẩy điện thoại của cậu ta ra, tức tối kéo ghế lên phía trước một chút, rồi đờ đẫn nhìn chằm chằm vào vết thương nhỏ trên ngón trỏ tay phải do bị Tiểu Thạch cắn.
Khi thu bài xong, cậu ngồi lại chỗ thu dọn giấy bút, thì Trang Lâm từ phía sau vòng lên, gõ lên bàn cậu rồi cười bất đắc dĩ:
“Vì sao cậu không nhận điện thoại của tớ? Tớ thấy nửa bài của cậu còn để trống. Trượt môn thì phải thi lại đấy.”
“Tôi mặc kệ,” Đào Gia đáp.
Dù sao thì trước khi thi lại, chỉ cần nhờ anh mình giúp ôn cấp tốc là được.
Cho đến khi Đào Gia đeo ba lô bước ra khỏi phòng học, Trang Lâm vẫn giữ khoảng cách không xa không gần đi theo phía sau, mặt dày nói:
“Về ký túc à? Giờ này đói rồi, hay là cùng đi ăn cơm nhé?”
Đào Gia không để ý tới cậu ta, chỉ đứng giữa dòng người đông đúc mà tìm kiếm bóng dáng của Cố Du, anh chắc chắn sẽ đến trường đón mình đúng giờ.
Một phút sau, Đào Gia đã tìm thấy người mình đang đợi.
Từ cổng trường, Cố Du đi vào từ xa, trên tay còn xách theo một túi nhỏ, Đào Gia liếc mắt đã nhận ra ngay, đó là món bánh bao mà mình thích ăn nhất được bán ở ngoài trường.
Đào Gia kéo quai ba lô, định lao ngay về phía anh, nhưng trước khi kịp nhấc chân, đã bị người phía sau kéo nhẹ một cái. Trang Lâm hỏi:
“Người đó là ai thế?”
“Bạn trai tôi.” Đào Gia hất tay cậu ta ra, trừng mắt: “Đừng kéo tôi.”
Cậu quay đầu lại muốn tiếp tục chạy đến chỗ Cố Du, nhưng cảnh vật trước mắt đột nhiên chao đảo, theo sau là cơn choáng váng khó tả, giống như đầu bị ai đó bóp chặt, đến cả thái dương cũng đau âm ỉ như bị khuấy lên.
Đào Gia gắng gượng đứng vững vài giây, rồi ngã xuống.
Trong thế giới bị đảo lộn, cậu lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Cố Du, vẻ mặt kinh ngạc của Trang Lâm, cùng những âm thanh ồn ào của đám sinh viên đang vây lại, tất cả như bị đổ vào nước sôi, hóa thành một khối hỗn loạn không rõ ràng.
Xong đời rồi, Đào Gia nghĩ.
Răng của con rùa kia… nhất định là có độc.
___
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Thạch: ???