A Tẫn quả nhiên liệu sự như thần, liên tiếp mấy ngày, chẳng có lấy một ngày quang đãng. Mưa phùn kéo dài, mây đen dày đặc phủ khắp cõi trần, ép đến mái ngói cung điện cũng mất đi thần sắc uy nghiêm thuở trước.
Ninh Phù nghe theo lời hắn căn dặn, mỗi đêm trước khi ngủ đều lặng lẽ tắt đèn, buông rèm, tránh người nhìn thấy mà lén bôi thuốc trị thương. Đến hôm nay thương thế đã dần tiêu tan, bình dược cũng vừa cạn.
Nhưng nàng lại không đem bình dược kia tùy tiện vứt bỏ mà nhân lúc tắm gội, kiếm cớ sai Đông Mai và Giác Liên lui ra, sau đó lén đem bình rửa sạch rồi cất vào hộp trang sức của mình.
Kỳ thực cũng không phải vật gì lớn lao, chỉ là một bình nhỏ, trên phủ lớp lưu ly cùng thúy châu, đặt giữa những vật quý giá khác liền chẳng ai nhận ra. Ninh Phù cũng không rõ vì cớ gì mình phải giữ lại, chỉ là trong mấy ngày nhàn nhã buồn tẻ ở điện Chỉ Tê, nàng chưa từng thấy thời gian trôi qua chậm chạp đến vậy, cho nên thỉnh thoảng nhàn rỗi, nàng lại lấy bình nhỏ ra ngắm nghía tiêu sầu.
Ngoài hiên, tiếng mưa rả rích, Ninh Phù chán chường buông chiếc thìa hương khắc kim bính trong tay, kéo vạt váy đứng dậy từ bên trong mấy tầng hương án, không tiếp tục dâng hương, cũng chẳng còn tao nhã như thường.
Nàng chậm rãi bước đến bên cửa sổ, đưa mắt nhìn giàn hoa hải đường dưới hiên đã bị mưa gió quất tơi tả, cánh hoa rũ rượi, không khỏi thở dài tiếc nuối cho hương sắc phai nhạt.
Ánh mắt dần xa xăm, nàng khẽ dùng lòng bàn tay ấn nơi vết thương đã tiêu tan ở cổ tay trái, lần đầu tiên trong lòng sinh ra một tia chờ mong trời tạnh mây tan.
…
Sáng ngày thứ tư, Ninh Phù dậy sớm lạ thường. Nhìn thấy ánh nắng chan hòa bên ngoài cửa sổ, mưa dầm đã dứt hẳn, nàng bất giác vui mừng, lòng nhẹ như mây gió.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT