Nghiêm Mục tuy lời lẽ đoan chính, ngữ khí cung kính, nhưng rơi vào tai Ninh Hoành lại như thấy một biển cát mênh mông mà giữa cát sỏi ấy lấp lánh một viên bảo châu quý giá, cố tình vô duyên vô cớ rơi trúng vào tay mình. Lợi ích trước mắt tuy mê người nhưng Ninh Hoành nào phải hạng dễ dàng bị che mắt? Ông vẫn chưa thể tin tưởng thiên hạ lại có chuyện tốt như "bánh từ trời rơi xuống", lại khéo rơi đúng ngay trên đầu mình.
Nếu nói Tôn chủ cam nguyện trả lại mỏ vàng đã là chuyện quá mức bất ngờ, thì nay Ung Kỳ còn nguyện ý xuất binh tương trợ Đại Lễ, giúp đoạt lại Ngụy Bình vốn bị Đông Sùng bá đạo chiếm đoạt, sự việc này đối với Đại Lễ, nào còn là "thành ý" hay "không thành ý" nữa? Rõ ràng là đại nhân tình khó cầu, có thể ghi vào sử sách rằng Ung Kỳ khẳng khái trợ giúp.
Dụ lợi quá lớn khiến Ninh Hoành nhất thời khó lòng quyết đoán. Lập trường kiên quyết không gả Phù nhi vào Ung Kỳ trước đó, lúc này cũng không khỏi có phần dao động.
Nghiêm Mục lại thong thả mở miệng:
“Bệ hạ có thể từ từ suy xét, đừng để nặng lòng. Việc kết thân vốn là ngươi tình ta nguyện, tôn chủ tuy có thành ý nhưng tuyệt chẳng cưỡng cầu. Chỉ là trước mắt còn có một việc, e rằng hơi gấp gáp.”
Ninh Hoành ngẩng đầu, thần sắc khẽ biến nhưng nhanh chóng thu liễm, lấy lại phong độ trầm ổn như thường:
“Chuyện gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play