Nhưng đúng lúc nàng ta vừa hơi thả lỏng, Hàn Tẫn lại đột nhiên trầm giọng mở miệng:
“Hai tháng trước tu sửa cầu, triều đình phát cho phụ thân ngươi ba vạn ngân lượng, vốn dùng để an dân. Thế nhưng sau lại có dân chúng tố giác, nói số bạc ấy rốt cuộc chẳng lọt được bao nhiêu tới tay bá tánh. Bản toạ vốn đã quên truy cứu chuyện này, nay Phùng tiểu thư cố tình dâng mình tới trước mặt, cũng coi như nhắc nhở bổn toạ một phen.”
Nghe vậy, Phùng Mộng Ngọc sợ đến không nên lời.
Nàng ta tuy thân là ái nữ của tri phủ nhưng cảnh ngộ lại chẳng dễ dàng. Mẫu thân đã sớm khuất núi, phụ thân cưới kế thất, lại thêm nhân khẩu đông đúc. Phùng gia có một nhi tử - hai nữ nhi, nàng ta không có mẫu thân nâng đỡ, từ nhỏ chỉ dựa vào tổ mẫu thương yêu mà được mấy phần che chở. Nhưng thực tế nàng ta vốn chẳng được lòng phụ thân bằng hai vị muội muội do kế thất sinh ra.
Nay đã đến tuổi gả đi, trong phủ lại chẳng ai vì nàng ta mà để tâm hôn sự. Tổ mẫu tuổi cao sức yếu, phụ thân lại thiên vị bất công, mọi nhân tài hiển quý đều bị kế mẫu đưa cho muội muội lựa chọn trước. Nàng ta uất ức khó nhịn, lúc này mới nghĩ đến việc nịnh bợ thiên kim hầu phủ là Lâm Tương, hy vọng mượn tay nàng ấy nửa bước lên mây, có thể được gả vào hầu phủ.
Nào ngờ ngựa nịnh còn chưa kịp vỗ ổn, lại lỡ tay chọc giận tôn chủ, không chỉ tổn hại thanh danh, lại còn rước họa vào thân. Nếu để phụ thân biết được nàng ta gây họa liên lụy đến đường làm quan của ông, chỉ e bị đánh chết cũng là nhẹ. Huống chi từ đây về sau càng khó có thể mơ tưởng đến nhân duyên tốt.
Trong lòng kinh hoảng, Phùng Mộng Ngọc chỉ biết quỳ sụp xuống đất, gắng gượng đè nén thân thể đang run rẩy, dập đầu thật sâu:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT