Trần Giác: “Điện hạ……”

Hàn Tẫn không nói, khóe môi khẽ nhếch một nụ cười lạnh lẽo, sau đó lặng lẽ thu lại ánh nhìn. Thấy tiểu công chúa do cảm lạnh mà đầu vai khẽ run rẩy, đầu ngón tay lạnh buốt, hắn mặt không biểu cảm, chỉ lẳng lặng thu tay lại.

Bàn tay vừa mới ngâm vào nước lạnh lẽo nhưng khi bị nàng chạm qua, lòng bàn tay lại bỗng dưng ấm lên vô cớ.

Tin rằng hắn không phải kẻ xấu? Nực cười đến cực điểm.

Hắn đã ác độc đến tận xương tủy, tay nhuốm máu vô số, sinh mạng người khác đối với hắn chỉ như cỏ rác. Có kẻ xem hắn như hổ dữ đội lốt người, có kẻ coi hắn như yêu ma hút máu, vậy mà vẫn có tiểu công chúa không biết trời cao đất dày, dám nắm lấy tay hắn, lại còn nói những lời ngu xuẩn đến cực điểm.

Tin tức Ngũ công chúa thuần nô, chưa đến hai ngày đã vang khắp kinh thành, khiến dân tình xôn xao. Ninh Phù vốn định âm thầm hành sự, giữ lại cho mình một con đường lui. Nhưng xe tù giam nô lệ vừa rời doanh trại tiến vào thành, lập tức bị dân chúng Đại Lễ vây quanh theo dõi, náo động cả một khu phố.

Trên lầu gác cao cao, công chúa Nan Vĩnh đứng quan sát rõ ràng tình hình phía dưới, cười đến đắc ý mãn nguyện.

Ngày đầu tiên Ngũ công chúa thuần nô, đế hậu tất nhiên không thể tự mình đến, vậy nên chỉ có Thái tử Ninh Kiệt thay mặt, thân chinh đến phủ công chúa xử lý chính vụ phiền hà.

Trước phủ, hai binh sĩ mặc khôi giáp đứng canh ngoài cửa, trong viện đội ngũ hộ vệ tuần tra nghiêm ngặt, nơi cao còn có cung thủ nấp thân phục kích. Nhìn cảnh tượng ấy, Ninh Phù không khỏi âm thầm thở dài. Chỉ sau vài nét bút của nhị ca, phủ công chúa của nàng đã biến thành một nơi thủ phòng nghiêm ngặt chẳng khác gì nhà ngục.

Mọi nhất cử nhất động đều bị giám thị chặt chẽ khiến nàng cảm thấy khó chịu. Lại nói người nọ đang trọng thương trong mình, đến tính mạng còn chưa chắc giữ được, cớ sao phải bố trí binh lực lớn như vậy để canh giữ?

Nàng định dùng lời lẽ ôn hòa thương lượng với nhị ca, mong hắn có thể thu hồi một nửa binh vệ trong phủ. Nhưng chưa kịp mở lời, đã thấy một vị tướng trẻ tuổi tiến lên trước mặt, cung kính hành lễ:
“Thuộc hạ tham kiến Thái tử điện hạ, Ngũ công chúa điện hạ.”

Ninh Phù thoáng kinh ngạc, Ninh Kiệt liền thuận thế giới thiệu:
“Đây là Thôi giáo úy, từ hôm nay sẽ chủ trì toàn bộ công tác tuần phòng trong và ngoài phủ công chúa. Ta không thể ngày ngày đều đến, có Thôi Dịch trấn thủ nơi này, cũng coi như có thể giao phó với phụ hoàng và mẫu hậu. Trong quá trình thuần nô, nếu gặp phải trở ngại gì, ngươi có thể tìm hắn hỗ trợ. Thôi Dịch tuy trẻ tuổi nhưng võ nghệ cao cường, thường nhân không thể địch lại. Có hắn bên cạnh, ta cũng yên tâm.”

Nghe vậy, Thôi Dịch lập tức khom mình hành lễ. Ninh Phù cụp mắt, trong lòng thầm oán thán.

Không cần nghĩ nàng cũng biết, nhị ca nhất định là vì muốn cài tai mắt bên người nàng, người trong phủ còn chưa đủ, nay lại phái thêm một viên võ tướng đến trấn giữ, chẳng khác nào chiếm dụng binh lực từ doanh trại cho một người tù binh đã trọng thương.

Nàng khẽ cười:
“Nhị ca quả thực quá lo xa rồi. Ngươi e là chưa biết, người nọ thân bị trọng thương, tính mạng còn chưa bảo toàn. Dẫu chỉ để lại vài phủ binh trông coi, hắn cũng chưa chắc trốn thoát. Huống hồ, đối diện phủ công chúa không xa chính là phủ tướng quân, hắn dù có vận may thoát thân, e cũng chẳng ra được khỏi con phố này.”

Ninh Kiệt liền hỏi ngược lại:
“Ta không lo kẻ ấy liệu có thể trốn thoát hay không?”

“Vậy nhị ca làm to chuyện như thế, chẳng phải là dư thừa?” Nàng chớp mắt, ngữ khí khó hiểu.

Ninh Kiệt nhất thời khó mở miệng, chỉ cảm thấy đau đầu. Phù nhi sống ở thâm cung đã lâu, hiếm có cơ hội tiếp xúc với ngoại nam, cho dù là yến hội hay tông thân tụ hội, các thế gia công tử đối với nàng đều kính cẩn lễ độ, không ai dám vượt quá khuôn phép. Nhưng đó là bởi dân Đại Lễ từ tâm kính sợ công chúa. Nếu bỏ qua giới hạn này, chỉ tính riêng mỹ mạo của Phù nhi, không biết sẽ thu hút bao ánh mắt thèm muốn.

Người Nan Vĩnh vốn thô lỗ đê tiện, sao có thể cam tâm tôn kính công chúa Đại Lễnnhư thần tử? Nghĩ đến đây, Ninh Kiệt không thể không đề phòng, đành phái cao thủ tuần tra, lấy ngừa vạn nhất.

“Không cần nhiều lời, số lượng hộ vệ trong phủ chỉ có thể tăng, không được phép giảm.” Ninh Kiệt nghiêm giọng.
“Thôi Dịch, làm tốt bổn phận, mọi lúc đều phải ghi nhớ ai mới là chủ tử của ngươi.”

Câu ấy!rõ ràng là lời cảnh tỉnh: không được vì lời cầu xin của công chúa mà mềm lòng.

Thôi Dịch đứng bên, nghe vậy liền trịnh trọng tuân lệnh.

Ninh Kiệt lúc này mới vừa lòng, liếc nhìn muội muội một cái, lại phất tay ra hiệu. Lập tức một cận vệ dâng lên một hộp gỗ dài.

Hắn nói:
“Phù nhi, đây là roi kỳ lân mà năm xưa Tam hoàng thúc tình cờ mua được từ một thương nhân Ung Kỳ, sau đó dâng tặng phụ hoàng làm quà mừng thọ. Phụ hoàng rất thích, vẫn luôn giữ trong quốc khố. Hôm qua phụ hoàng đặc biệt căn dặn ta mang đến cho ngươi. Ngươi muốn thuần phục man nô, trong tay sao có thể thiếu binh khí hỗ trợ?”

Nói xong, Ninh Kiệt bảo tùy tùng mở hộp, ý muốn nàng thử cầm lấy xem có thuận tay không.

Ninh Phù chăm chú nhìn, thấy cán roi ố vàng, tuy không mới nhưng cũng không mất thần sắc. Trên thân roi còn lộ rõ dấu vết mài mòn, chứng tỏ đã từng trải qua năm tháng tang thương. Nàng thử cầm trong tay, tức thì cảm thấy nặng nề khác thường.

“Roi này dễ dùng, vung lên không cần dùng nhiều sức nhưng vẫn phát huy uy lực sát thương không nhỏ, rất thích hợp cho người không giỏi võ như ngươi.” Ninh Kiệt nói.

Nghe vậy, Ninh Phù chợt nhớ đến điều kiện ước định giữa nàng và công chúa Nan Vĩnh: khiến nam nô Nan Vĩnh phải cam tâm tình nguyện chịu mười roi từ tay nàng.

Ninh Phù nghĩ đến bộ dáng người kia thổ huyết, bệnh trạng nghiêm trọng, chỉ sợ ngay cả một roi cũng chịu không nổi, huống chi là mười cái từ roi kỳ lân có sát lực.

Nàng do dự:
“Nhị ca, hay là đổi sang roi mềm tầm thường khác đi? Đây là vật phụ hoàng yêu quý, ta dùng e là phí phạm.”

Ninh Kiệt mỉm cười:
“Phí phạm gì chứ? Ngươi là công chúa tôn quý nhất của Đại Lễ, dẫu muốn hái sao ngắt trăng, phụ hoàng cũng không tiếc. Huống chi chỉ là một món binh khí nhỏ, đâu sánh được địa vị ngươi trong lòng người.”

Ninh Phù trầm mặc, biết không thể lay chuyển được nhị ca, đành âm thầm tính toán sau này tìm cách đổi lấy roi khác, che mắt người ngoài. Còn roi quý trong tay này, thường ngày mang theo để tỏ uy còn được, chứ bảo nàng lấy roi ấy đánh người, nàng tuyệt đối không làm.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play