Hàn Tẫn chưa đợi Ninh Phù hồi đáp, liền lạnh lùng liếc mắt qua nàng, ánh nhìn thoáng đảo đến phía Trần Giác cùng đám thị vệ, sau đó khẽ cười khinh miệt.

Hắn siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên, sức mạnh bộc phát khiến xiềng xích trói buộc tay chân lập tức gãy rời, dễ dàng như trở bàn tay.

Ánh mắt hắn lại lần nữa chuyển về phía Ninh Phù, hoàn toàn không để ý đến đôi mắt kinh ngạc trợn lớn của nàng, trực tiếp vươn tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ, chỉ hơi dùng sức đã đem nàng từ trong làn nước đục vớt lên.

“Ngươi...” Ninh Phù hoảng hốt bấu lấy cánh tay hắn, đầu ngón tay trắng muốt bất giác chạm phải máu tươi còn vương trên người hắn.

Hàn Tẫn toàn bộ quá trình im lặng không nói lời nào. Sau khi xong việc, sắc mặt hắn thoáng hiện vẻ suy yếu nhưng lại rất nhanh liền che giấu được. Ninh Phù không để tâm nhiều đến thế, chỉ lo thân thể ướt đẫm đầy bùn nước. Nàng vội bước lên bờ, lấy một mảnh vải thô trên người, rồi vội vàng lau khô tóc và thân mình.

Quả thật toàn thân đều bẩn... Ninh Phù rũ mắt nhìn kỹ bản thân, tự thấy khó chịu, cau mày, hận không thể cởi sạch lớp da này đi. Ngẩng đầu nhìn lại, lòng vẫn còn hoảng loạn, nàng phát hiện sắc mặt hắn đã âm trầm đến cực điểm.

Hắn chăm chú nhìn vết máu đỏ loang trên tay áo xám tro của nàng, ánh mắt lạnh lẽo như băng. Một lát sau, như chẳng có chuyện gì, hắn thu lại tầm nhìn.

Ninh Phù mím môi, trong lòng chợt hiểu ra điều gì. Nàng định nói rằng bản thân không phải vì chạm phải máu hắn mà sinh ghét bỏ, mà vì nước lao dơ bẩn hôi thối, nhưng vừa định mở miệng, đối phương đã khép mắt lại, không để nàng có cơ hội lên tiếng.

Nàng chỉ đành xoay người, hướng về phía Trần Giác, trấn định cất lời:
“Trần phó úy, chuyện ta rơi xuống nước hôm nay, ngươi không cần bẩm báo cho Nhị ca ta, cứ coi như chưa từng phát sinh. Nếu không, ngươi cũng khó tránh khỏi bị trách phạt. Ý ta, ngươi đã rõ?”

Nghe vậy, Trần Giác mới dám quay đầu, thấy công chúa bình an vô sự thì nhẹ nhõm thở ra. Ánh mắt hắn thoáng trở nên phức tạp, nhìn sang tên nô lệ vừa dễ dàng bứt xiềng xích, thần sắc dường như đang suy ngẫm điều gì.

Ninh Phù cũng nhìn qua nhưng không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng xích sắt để lâu vốn đã có hư hại, bằng không chỉ dựa vào sức một người, sao có thể thoát ra đơn giản như thế?

Nàng chậm rãi nói:
“Thủy lao ở binh doanh xem ra đã nhiều năm chưa tu sửa. Xiềng sắt nếu chỉ kéo nhẹ đã gãy, chẳng phải làm để trưng? Các ngươi cũng nên lưu tâm hơn, tận lực giảm ưu phiền cho Hoàng huynh ta mới là điều đúng đắn.”

Lời này rơi vào tai, Trần Giác trong lòng càng thêm do dự. Hắn thầm nghĩ: xiềng xích trong thủy lao này rõ ràng mới được thay đầu năm, làm sao một kẻ bị thương yếu nhược lại có thể dùng sức tay mà phá? Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể cho rằng trong doanh có kẻ rút ruột ngân sách, mua về đồ rẻ tiền, thế mới sinh ra tình cảnh khó bề giải thích hôm nay.

Còn chuyện công chúa rơi xuống nước, nếu hắn còn muốn giữ chức, tuyệt không thể nhắc đến. Thái tử điện hạ sủng ái Ngũ công chúa như thế, nếu hắn dám nói ra chuyện nàng ướt thân trước mặt nam nô, lại còn được ôm vào lòng, khác nào tự đặt đầu mình dưới lưỡi đao?

Nghĩ vậy, Trần Giác toàn thân lạnh toát mồ hôi, vội vàng chắp tay bẩm:
“Sự việc hôm nay là thuộc hạ sơ suất, còn thỉnh điện hạ khai ân. Mọi chuyện ở thủy lao, thuộc hạ cam đoan không truyền ra nửa chữ.”

Ninh Phù khẽ gật đầu, không muốn dây dưa thêm. Mùi lạ quanh thân khiến nàng một khắc cũng không chịu nổi, chỉ muốn sớm về tắm rửa sạch sẽ. Cố nén nỗi khó chịu, nàng lại quay đầu nhìn người nọ.

Trầm mặc một lát, Ninh Phù nhẹ giọng nói:
“Ngày mai ta sẽ phái người đưa ngươi vào phủ công chúa, đến lúc đó mong ngươi phối hợp một chút, nhớ kỹ lời ta chứ?”

Người nọ chẳng đáp, cứ thế giả vờ như người chết.

Ninh Phù vốn tính tình tốt nhưng lúc này cũng không khỏi dâng lên tức giận. Nàng mím môi, tự nhủ việc tốt phải làm đến nơi đến chốn, liền mở lời:
“Nơi này thủy lao dơ bẩn vô cùng, hiện tại ta toàn thân vẫn còn mùi khó ngửi. Ngươi ngâm lâu như thế cũng không chê, thật sự lợi hại. Thôi thì vậy, ta không trách ngươi vừa rồi dọa ta, nhưng ngươi phải nghe ta, cùng ta hồi phủ công chúa.”

Ngoài ý muốn cứu người, nàng cũng vì muốn giữ mặt mũi cho khuê hữu Tạ Ngôn Sanh. Nếu việc thuần nô thất bại, công chúa Nan Vĩnh lại muốn kéo cả Ngôn Sanh xuống nước, Ninh Phù không thể khoanh tay nhìn khuê hữu mình chịu liên lụy.

Nói hết một tràng dài, nàng vốn tưởng hắn vẫn sẽ im lặng giả chết, không ngờ hắn bỗng ngẩng đầu nhìn nàng.

Hàn Tẫn ánh mắt thâm trầm, chợt cất lời:
“Dính máu của ta, chẳng phải càng bẩn?”

Ninh Phù chớp mắt, cảm thấy câu hỏi thật kỳ quặc, thành thật đáp:
“Máu cũng không có mùi gì đặc biệt, không bẩn. Huống chi máu người còn có thể làm thuốc dẫn, nếu chẳng may gặp tai nạn nơi hoang dã, cũng có thể nhờ đó mà cứu người. Không đúng, sao lại nói đến chuyện này? Ta đang hỏi ngươi, có chịu theo ta hồi phủ không?”

Chờ mãi không thấy đáp lại, Ninh Phù thở dài, có chút nhụt chí. Cứu người sao mà khó thế? Nàng bị từ chối nhiều lần, quả thực muốn bỏ cuộc.

“Ngươi vẫn không chịu đi sao? Vậy thì ngươi...”

Chữ “tự giải quyết cho tốt” còn chưa thoát ra khỏi miệng, hắn đột nhiên chủ động đưa tay về phía nàng.

Ninh Phù ngẩn người, trợn mắt nhìn, không dám động đậy, sợ hắn bất ngờ lại đẩy nàng rơi xuống nước thêm lần nữa.

Thấy vậy, Trần Giác bên cạnh suýt không nhịn nổi, hắn tuy đã hứa không nói ra chuyện trong lao, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn có thể trơ mắt nhìn tiện nô này mập mờ với công chúa. Công chúa lại đơn thuần thiện lương, không hề đề phòng tên này chút nào.

Ánh mắt Trần Giác bừng lửa giận, nghiến răng nghiến lợi:
“Ngươi cũng xứng chạm vào công chúa điện hạ?”

Hàn Tẫn bật cười, ánh mắt mang theo khiêu khích liếc qua Trần Giác:
“Không xứng sao?”

Nếu không phải công chúa còn ở đây, Trần Giác hẳn đã rút kiếm giáo huấn tiện nô này một trận.

Ninh Phù lại không nghĩ đến lễ giáo nam nữ, chỉ xem hắn là một kẻ bệnh yếu, sợ hắn đổi ý nên do dự vươn tay, khẽ chạm vào đầu ngón tay hắn.

Nàng dịu giọng:
“Ta sức lực nhỏ, sợ không kéo nổi ngươi.”

Hắn tựa như vô tình nhẹ vuốt ngón tay nàng. Ninh Phù không để tâm.

“Không cần ngươi kéo.”

Nàng ngẩn người, hỏi lại:
“Vậy ngươi...”

Khóe môi Hàn Tẫn cong lên, ánh mắt hàm chứa ý vị sâu xa:
“Ta muốn xem, Trần phó úy đến khi nào thì mới không nhịn được mà rút kiếm.”

Nghe vậy, Trần Giác thở hắt ra, ánh mắt càng thêm dữ tợn, tay nắm chuôi kiếm đến rớm máu.bHắn cúi đầu, thấp giọng:
“Điện hạ, thứ cho vi thần lắm lời. Kẻ này tuyệt không phải thiện nhân. Nếu thật đưa hắn nhập phủ, chưa biết chừng sẽ sinh đại họa. Hơn nữa, ánh mắt hắn nhìn điện hạ, rõ ràng là có mưu đồ.”

Ninh Phù trầm mặc, cúi mắt nhìn y phục rách nát trên người Hàn Tẫn, chậm rãi nói:
“Lúc đến Đại Lễ, Trần phó úy đã từng thấy hắn chủ động gây sự hay làm bị thương ai chưa? Ta tin hắn không phải kẻ xấu. Ngươi cũng không cần vì thành kiến mà đánh giá người khác.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play