Thẩm Kỳ Nhiên hoàn toàn thu mình lại.
Cả buổi trưa cậu chìm trong bầu không khí u ám đến nghẹt thở. Bặc Phi đến đưa bữa tối lúc cậu vẫn còn trốn trong phòng nghỉ. Đến khi Bặc Phi đi rồi, cậu mới ỉu xìu bước ra, lơ đãng như hồn ma đến ngồi đối diện Thiệu Hành bên bàn ăn, buồn bã gắp đồ ăn.
Thấy đối phương bộ dạng mất hồn, Thiệu Hành cảm thấy lương tâm mình cắn rứt.
Hắn do dự hồi lâu, thử thăm dò an ủi: “Chỉ là chuyện ngủ bị người khác thấy thôi mà. Cho dù không có lần này, sớm muộn gì họ cũng sẽ biết em qua con đường khác.”
“Em không rối rắm chuyện họ có nhận ra em hay không, chỉ là cái cách mà họ nhận ra…” Thẩm Kỳ Nhiên khó khăn hít một hơi, cố gắng không nhớ lại cái hình ảnh nghẹt thở kia. Cả đời này cậu không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa, “Sẽ làm họ hiểu lầm.”
“Hiểu lầm gì?”
Thẩm Kỳ Nhiên khẽ lay chén cơm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hiểu lầm quan hệ của hai ta rất tốt.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT