"Là em sai." Thiệu Hành chỉ nói một câu như vậy.
"Chị cũng đoán vậy." Giọng Thiệu Dao rất dứt khoát, mang theo vẻ bực tức kiểu "giận sắt không thành thép".
“Dì Mai nói Tiểu Nhiên ở nhà uất ức đến mức khóc không ngừng, khóc đến nỗi cơm cũng không ăn nổi! Tiểu Nhiên ngày thường đối xử với em tốt đến thế nào, em không tự biết à? Em còn lớn hơn cậu ấy vài tuổi đấy, vậy mà lại ức hiếp người ta như vậy, em có chút lương tâm nào không? Em có phải làm Nguyên soái sướng quá rồi, nên thật sự nghĩ mình có thể vô pháp vô thiên, đến cả vợ cũng không coi trọng nữa không?!”
Thiệu Dao cũng tức giận đến cực điểm, một hơi quở trách hơn mười phút. Trong suốt thời gian đó, Thiệu Hành không phản bác một lời nào, biểu đạt duy nhất của hắn là –
“Đúng vậy, là em sai.”
Cuối cùng Thiệu Dao nói mệt rồi, thấy Thiệu Hành có thái độ nhận lỗi cũng khá tốt, giọng điệu cuối cùng cũng dịu đi chút: “Sau khi về nhà nhớ xin lỗi Tiểu Nhiên thật đàng hoàng, biết chưa?”
“Ừm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT