Nhận được mệnh lệnh, trong đầu phó quan xẹt qua vô số cảnh tượng 8 giờ phim truyền hình.

Sau khi gặp mặt đối tượng xem mắt có độ phù hợp cực cao, lại yêu cầu thay toàn bộ quần áo… chuyện này rất dễ khiến người ta nghĩ xa.

Vấn đề là — đối tượng xem mắt kia là Alpha mà!

Mặc kệ trong lòng phó quan gió bão cuồn cuộn thế nào, vẫn là y lệnh chuẩn bị một bộ quân trang đầy đủ, mang đến cho nguyên soái.

Chỉ là hắn còn chưa kịp gặp mặt nguyên soái.

Trong phòng đã bị 3S cấp tin tức tố ép đến suýt nữa hai chân mềm nhũn, quỳ rạp tại chỗ.

Mùi khói thuốc súng gay mũi tràn ngập, phảng phất còn pha lẫn mùi máu tươi nhàn nhạt, khiến người ta có cảm giác như đang đứng giữa chiến trường.

Đây là tin tức tố của nguyên soái.

Mà trong đó, còn có một mùi hương khác cực kỳ xa lạ.

Lạnh lẽo như băng sông cực địa, mang theo cái rét thấu xương và cảm giác choáng váng mạnh mẽ cướp đoạt quyền kiểm soát thân thể.

Alpha có ngũ giác nhạy bén, dù ngồi trong phòng, Cố Yến Thu cũng nghe ra tiếng bước chân phập phồng lảo đảo của phó quan.

Hắn biết tin tức tố của mình có lực áp bách rất mạnh đối với Alpha bình thường.

Nhưng phó quan đi theo hắn bao năm, chưa từng chật vật đến mức này.

Điểm khác biệt duy nhất — chính là tin tức tố của Tả Nhan.

Trong mắt Cố Yến Thu xẹt qua một tia trầm tư, sau đó mở miệng bảo phó quan giao quần áo cho người máy.

Phó quan như được đại xá, vội vã lui ra khỏi phòng.

Robot đĩa bay mini đưa bộ quân trang vào.

Cố Yến Thu thay quân phục, thu bộ quần áo cũ vào nút không gian.

Đang định rời phòng, hắn bỗng khựng lại, nghiêng đầu nhìn bóng phản chiếu trên ô kính sát đất.

Trong ảnh ngược, bên khóe môi hắn có một vệt đỏ nhàn nhạt.

Cố Yến Thu theo bản năng giơ tay, dùng ngón tay đeo găng cọ nhẹ qua khóe miệng.

Trên găng trắng tinh vương lại sắc đỏ rực rỡ, hương vị băng tuyết và rượu nồng hòa quyện lập tức lan tỏa.

Cố Yến Thu sững người trong chốc lát, đột nhiên ý thức được đây là cái gì.

Son môi của thượng úy Tả Nhan.

Ánh mắt Cố Yến Thu chớp động, tóc đen phủ nơi chóp tai khẽ nhuộm sắc đỏ nhàn nhạt.

Hồi lâu, hắn lấy khăn tay ra, lau sạch vết son bên khóe miệng.

Sau đó gấp gọn khăn tay, cẩn thận bỏ vào túi nilon.

Cố Yến Thu mặt không biểu cảm bước ra khỏi phòng, đem túi nilon đựng khăn tay giao cho phó quan.

“Đem cái này đến chỗ bác sĩ Khương kiểm tra.”

Cố Yến Thu trầm giọng phân phó.

Ngón tay hắn khẽ vuốt găng tay từng dính son môi, nhớ lại lời cuối cùng của Tả Nhan, trầm ngâm nói:

“Thu xếp thêm một chuyến đến trung tâm dữ liệu gen, làm giúp tôi một chuyện.”

Tả Nhan trên đường trở về vẫn luôn suy nghĩ nên giải thích thế nào với tỷ tỷ về chuyện “xem mắt gặp sự cố”.

Kỳ phát tình là chuyện vô cùng riêng tư của Omega, đem ra nói rõ ràng chắc chắn không ổn.

Vậy chỉ còn cách dựa theo kế hoạch ban đầu…

“Muội nói… Cố tiên sinh không đến gặp muội sao?”

Tả Ý Miên nhíu mày, thần sắc hơi nghi hoặc.

“Ừm ừm!” Tả Nhan lơ mơ đáp lời, cúi đầu vùi mặt vào bát cơm.

Cả ngày gần như chưa ăn gì ra hồn, đói muốn chết cô rồi.

Sớm biết Vĩnh Hằng Chi Hải là sản nghiệp của Cố tiên sinh, cô đã không khách khí ăn uống no nê một bữa!

"Với cái bộ dạng đói rã người như quỷ đầu thai của ngươi, Omega nào nhìn thấy chẳng bị dọa cho chạy mất dép."

Ngồi đối diện, Tả Giang buông lời chán ghét.

"Nói linh tinh gì thế?" Tả Nhan dưới bàn đá chân vào ghế của anh hai, nhân lúc hắn luống cuống tay chân giữ thăng bằng, nhanh tay gắp luôn hai miếng cánh gà cuối cùng trong đĩa.

Một miếng cô bỏ vào bát của Tả Ý Miên: “Tỷ, tỷ ăn đi.”

Miếng còn lại cô lập tức cắn ngập, vừa thịt vừa xương, gặm sạch trong nháy mắt.

Tả Giang tức hộc máu.

Tả Ý Miên ngẩng mắt nhìn hai người họ, vẫn chưa hiểu:
“Chỉ số phù hợp cao đại diện cho sự hấp dẫn bản năng giữa hai người, sao lại chướng mắt nhau được?”

“Chắc là không hợp thôi.” Tả Nhan thuận miệng nói.

“Cụ thể là không hợp chỗ nào?” Tả Ý Miên truy hỏi.

“Ách…” Cái này phải nói sao cho xuôi đây?

Tả Nhan hiểu rõ, với sự thấu hiểu của tỷ tỷ dành cho cô, cô mà bịa chuyện thì rất dễ bị lật tẩy, nói càng nhiều càng dễ lộ sơ hở.

Cô đang vắt óc nghĩ cách lấp liếm cho xong.

Tả Giang liếc nhìn cô một cái, mở miệng cứu nguy:
“Là do tin tức tố.”

Tả Ý Miên nhìn sang, vẻ mặt nghi hoặc.

“Tả Nhan có tin tức tố quá lạnh lẽo và sắc bén. Nhiều Omega sẽ sợ kiểu tin tức tố như vậy, cảm thấy ở cạnh Alpha như thế áp lực lắm.” Tả Giang giải thích.

“Đúng đúng, đúng là như thế!”
Tả Nhan lập tức gật đầu tán đồng, lén liếc anh trai một ánh mắt khen ngợi "làm tốt lắm".

Tả Ý Miên dần dần bị thuyết phục, thậm chí còn dịu giọng an ủi Tả Nhan:

“Tin tức tố là bẩm sinh, không phải lỗi của em, đừng vì thế mà buồn. Sẽ có người thích kiểu tin tức tố lạnh lẽo thôi, giống như có người thích ăn kem vậy.”

Vừa nói, cô vừa gắp miếng cánh gà trong bát đưa cho Tả Nhan.

“Oa oa, tỷ tỷ tốt nhất trên đời.”

Tả Giang không nhịn được phải dời mắt đi.

Trong lòng thầm nghĩ: Tin tức tố của Tả Nhan mà đem so với kem thì đúng là nực cười.
Không có que kem nào đủ sức làm người ta đông đến nát xương đâu.

Đêm đến, sau khi xác nhận tỷ tỷ đã ngủ say, Tả Nhan lặng lẽ chuồn ra ngoài, bên chân còn lẽo đẽo theo một đám cục bông tròn vo.

Mới tốt nghiệp từ trường quân đội, Tả Nhan vẫn chưa quen với cuộc sống rảnh rang đột ngột. Trong nhà lại chẳng có khí cụ huấn luyện nào, cô chỉ có thể ra ngoài vận động cho giãn gân giãn cốt.

Vừa xuống lầu, mũi đã ngửi thấy chút mùi khói.

Tả Nhan nghiêng đầu nhìn lại, thấy một bóng người quen thuộc đang tựa vào tường, ngón tay kẹp điếu thuốc, đầu tàn lập lòe sáng tối.

“Thu hết mùi rồi hẵng quay về.” Tả Nhan nhíu mày nói.

Tỷ tỷ cô không chịu nổi mùi này.

“Khụ.” Bị bắt quả tang, Tả Giang vội dụi tắt điếu thuốc, phủi phủi trên người rồi giơ hai tay, tỏ vẻ “sạch sẽ rồi”.

Tả Nhan thu hồi ánh mắt, lướt ngang qua người hắn.

Tả Giang gọi với theo: “Chuyện xem mắt…”

Tả Nhan dừng bước, quay đầu đợi hắn nói tiếp.

Hắn lại nuốt lời xuống, đổi giọng nói:

“Bao năm nay ta cũng dành dụm được chút tiền, cũng đủ mua một căn ba ngủ một khách ở khu 10 rồi. Thêm một thời gian nữa, nhà mình có thể chuyển qua chỗ rộng rãi sáng sủa hơn, đến lúc đó cả nhà dọn sang, ngươi cũng có cơ hội quen biết Omega mới.”

Tả Nhan kinh ngạc, không ngờ hắn lại âm thầm tích góp được từng ấy tiền mà không hé răng nửa lời. Mãi đến câu cuối cùng, cô mới nhận ra đối phương đang mượn cớ để an ủi cô.

Bọn họ đều rõ, cái gọi là "tin tức tố không hợp khẩu vị Omega" chỉ là cái cớ nói cho xuôi chuyện.

Khi chỉ số phù hợp giữa Alpha và Omega cao, tuyệt nhiên không tồn tại mâu thuẫn về tin tức tố, ngược lại còn dễ bị mùi hương của đối phương mê hoặc hơn.

Nghe Tả Giang nói, có vẻ hắn cho rằng là do Omega kia chướng mắt gia cảnh của cô nên mới từ chối cô.

Aiz…

Cái hiểu lầm trời xui đất khiến này, lại thêm vòng vo an ủi lòng người.

Tuy đúng là trong chuyện này cũng có phần cân nhắc về điều kiện gia đình —
nhưng đó là lý do Tả Nhan từ bỏ, không phải do Cố tiên sinh.

Hơn nữa, ca ca cô vốn không biết nhà họ chênh lệch với nhà Cố tiên sinh lớn đến chừng nào.

Chỉ là những điều này cô cũng chẳng cần phải nói ra để làm ca ca mất mặt.

Tả Giang có thể lấy chuyện này ra an ủi cô, cô đã thấy rất cảm động rồi.

“Ca, huynh thật tốt với ta. Về sau ta sẽ không giành cánh gà với huynh nữa, ta hứa đấy.” Tả Nhan nghiêm túc nói.

“Ngươi a…” Tả Giang bật cười, thuận miệng nói: “Lời này là ngươi nói đấy, đừng nuốt lời.”

“Đương nhiên rồi, ca!”

Tả Nhan thầm nghĩ trong bụng: Cánh gà là của huynh, ta chỉ giành đùi gà, cổ gà, thịt gà, lòng gà thôi mà…

Tả Giang hiển nhiên chưa nhận ra lòng người hiểm ác, lại quan tâm hỏi chuyện khác:

“Đúng rồi, khuya rồi ngươi còn ra ngoài làm gì?”

“Dắt chó đi dạo thôi mà.”

Tả Nhan đá nhẹ đám cầu lông lông tròn dưới chân ra hiệu.

“Chi.”

Đám cầu lông lăn một vòng, đụng vào đồng bọn, phát ra tiếng kêu nhỏ như chim non.

“Chi.”

“Chi.”

( Nguyên cv là “Kỉ” mà thấy kêu Chi chi cute hơn:33)

Mấy con còn lại cũng ríu rít kêu theo.

Chỉ là tiếng chúng bẩm sinh nhỏ nhẹ, dù nửa đêm cũng không gây ồn ào gì.

“Nửa đêm dắt chó… Khụ, dắt đám thú này đi dạo hả?” Tả Giang hỏi.

“Ừm, đêm chơi mới vui chứ.”

Tả Giang thầm nghĩ, nửa đêm thì có gì vui, lại còn ở cái khu nghèo nàn này.

Nghĩ đến tình hình trị an tệ hại xung quanh, hắn khẽ nhíu mày.

Nhưng nhớ lại giá trị vũ lực của Tả Nhan, hắn lại thấy nếu thật sự có chuyện, người cần lo chắc chắn không phải là Tả Nhan.

“Thôi được, nhớ cẩn thận một chút, về sớm đấy.” Tả Giang dặn.

“Biết rồi biết rồi.” Tả Nhan phất tay qua loa, dắt đám bông rời đi.

Khu 13 tuy vẫn thuộc địa phận sao Thủ Đô, nhưng sao Thủ Đô là một tinh cầu khổng lồ, sự phát triển giữa các khu vực cực kỳ chênh lệch.

Khu 13 nằm xa trung tâm sao Thủ Đô, long xà hỗn tạp, vô cùng lộn xộn.

Trước khi vào đại học, mỗi đêm Tả Nhan đều phải tuần tra vài con phố gần nhà, dọn sạch rác rưởi.

Tuyến đường chủ yếu của cô chính là tuyến đường tỷ tỷ đi làm về mỗi ngày, bắt buộc phải quét cho thật sạch.

Quanh vùng từng lan truyền truyền thuyết về cô.

Một nữ Alpha thần bí chỉ xuất hiện lúc nửa đêm, một quyền có thể đấm người dính vào tường.

Khi ngươi mất hết khả năng phản kháng ngã gục dưới đất, sẽ bị nữ Alpha này thả đám thú bông khủng bố ra cắn xé.

Tất nhiên, Tả Nhan cho rằng mấy chuyện này chỉ là lời đồn nhảm.

Cô chưa bao giờ phá hoại của công, đám cục bông của cô cũng không cắn xé người, chỉ biết xé nát đồ đạc trên người người ta thôi — ví dụ như quần áo chẳng hạn.

Trước kia vì miễn học phí và học bổng khủng, cô chọn học trường quân đội thủ đô, không thể thường xuyên về nhà, đã lâu lắm rồi chưa ra ngoài đêm hôm thế này.

Lần nữa đi trên những con phố hẹp quen thuộc, trong lòng còn có chút phấn khích.

Khi Tả Nhan hớn hở bắt đầu đêm tuần tra của mình…

-

Bên kia, tại bệnh viện quân khu.

Cố Yến Thu xem xét số liệu bác sĩ đưa ra.

Cấp bậc S, tuổi 19, chiều cao 175, cân nặng…

“Chờ một chút, cô không phải thượng úy sao? Lại còn là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp năm nay, 19 tuổi?” Phó quan không nhịn được mà lên tiếng.

“Thành tích vượt trội, nhảy lớp và tốt nghiệp sớm.” Cố Yến Thu đáp, vẻ mặt bình thản.

Thực tế, khi nhìn thấy tuổi tác của đối phương, hắn đã bị sốc, vội vàng chuyển mắt đi.

Cố Yến Thu luôn biết Tả Nhan còn rất trẻ, mới tốt nghiệp năm nay, tuổi còn rất nhỏ.

Mặc dù hắn biết rõ là vậy, nhưng lúc này nhìn thấy con số cụ thể, hắn mới cảm nhận rõ sự chênh lệch.

19 tuổi, hắn lớn hơn cô 7 tuổi.

Dù sự chênh lệch tuổi tác này không phải quá lớn, trong xã hội mà tuổi trung bình là 150, nhưng nó vẫn khiến Cố Yến Thu cảm thấy hơi không tự nhiên. Đặc biệt là nhớ lại những khoảnh khắc thân mật giữa họ, nhất là khi Tả Nhan hôn hắn, bóp nhẹ cổ hắn…

Động tác ấy, dù là hơi có chút khống chế, nhưng cũng không khiến hắn cảm thấy khó chịu. Ngược lại, hắn cảm nhận được một sự an toàn kỳ lạ, khiến hắn tự nguyện đưa cổ cho cô.

Khi nhớ lại cảm giác đó, ánh mắt Cố Yến Thu có chút mơ hồ.

Im lặng một lúc, bác sĩ Khương đẩy mắt kính, bình tĩnh lên tiếng:

“Chỉ dựa vào một giới tính mà kết luận người đó là như vậy là không hợp lý. Nhưng trong lịch sử, những trường hợp như vậy đều không ngoại lệ — họ đều là thiên tài của thời đại, hoặc là kẻ điên.”

“Cô ấy sẽ là một yếu tố không ổn định. Theo nguyên tắc của Liên Bang, có lẽ trước hết cần phải kiểm soát một cách chặt chẽ. Nguyên soái có điều gì lo lắng không?” Bác sĩ hỏi.

Phó quan bỗng nhớ ra điều gì đó, ngạc nhiên nhìn về phía nguyên soái, mặt đầy hoang mang, suýt nữa nghẹn lời:

“Cô ấy… cô ấy… Mạo phạm nguyên soái!”

Bác sĩ sửng sốt nhìn lên.

“Đừng nói bậy.” Cố Yến Thu liếc mắt nhìn phó quan, ra hiệu im miệng.

“Chỉ là một dấu ấn tạm thời thôi mà.”

Cố Yến Thu nói, giọng không hề quan tâm.

“Cái đó…”

Bác sĩ không nhịn được phải giải thích:

“Enigma không có dấu ấn tạm thời.”

Enigma là một loại giới tính cực kỳ đặc biệt, rất hiếm. Họ không chịu ảnh hưởng bởi bất kỳ Alpha, Beta hay Omega nào. Không có yếu điểm sinh lý, và có thể đánh dấu bất kỳ giới tính nào, kể cả Alpha cấp cao.

Enigma không tồn tại dấu ấn tạm thời.

Mỗi dấu ấn Enigma đều mang dấu vết suốt đời. Không ai có thể vượt qua dấu ấn của Enigma. Cũng không có gì có thể xóa bỏ dấu ấn Enigma.

“Đây là dấu ấn chuyên biệt.” Bác sĩ khẳng định.

Nói xong, bác sĩ đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Khoan đã, nguyên soái đã bị Enigma đánh dấu sao? Cái này… nguyên soái lại bị đánh dấu bởi một Enigma cấp S?!

A???

“Nguyên soái là Alpha mạnh nhất! Cấp 3S! Làm sao có thể bị một S cấp đánh dấu?!” Phó quan nắm vai bác sĩ, lo lắng lắc lắc, “Cô không phải bác sĩ sao? Mau giải trừ dấu ấn đi!”

“Tôi là bác sĩ, nhưng không phải Enigma! Làm sao có thể giải trừ dấu ấn Enigma! Lý thuyết cho thấy chỉ có Enigma mới có thể xóa bỏ dấu ấn, nhưng điều này sẽ không xảy ra trong cùng một thời kỳ!”

“Đủ rồi! Đừng nói nữa, lui ra đi.”

Cố Yến Thu đau đầu xoa xoa thái dương, quát lớn để phó quan ngừng hành động gây ồn ào.

Phó quan hậm hực buông tay, vỗ vỗ vai bác sĩ, vuốt lại nếp áo, giả vờ như mình không làm gì cả.

“Dấu ấn này… sẽ có ảnh hưởng gì không?” Cố Yến Thu hỏi.

“Giống như Omega mà thôi.”

Bác sĩ Khương nhún vai, nhận ra rằng mình đang đứng trước nguyên soái, lại chỉnh lại tư thế đứng thẳng.

“Enigma có thể khiến Alpha bị đánh dấu thành một Omega chuyên biệt, có thể nói theo nghĩa đen.”

“Ở trong mắt người khác, ngài vẫn là Alpha mạnh nhất. Nhưng khi ở trước mặt cô ấy… Ngài sẽ giống như một Omega đã bị đánh dấu.”

Khương bác sĩ hiểu rằng không có Alpha nào có thể chấp nhận sự thay đổi này, nhưng cô không biết phải làm sao để trấn an nguyên soái, chỉ có thể nói ra tất cả những gì mình biết.

“Ngài sẽ… không thể rời xa người ấy. Mỗi khi ngài cảm nhận được, cảm giác đó sẽ giống như Omega trong kỳ phát tình, khao khát tin tức tố, khao khát cô ấy ở bên cạnh.”

“Ngài thậm chí có thể… mang thai.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play