Mấy ngày cuối kỳ nghỉ của Tả Nhan, cả nhà chính thức chuyển nhà, dọn đến sống ở Khu 10.
Tuy nhiên, ngôi nhà cuối cùng lại không giống như những gì Tả Nhan từng tưởng tượng.
Đứng trước căn biệt thự nhỏ ba tầng, Tả Nhan ngẩn người.
Cô kéo tay Tả Giang — đang vui vẻ đẩy hành lý vào sân — lại.
“Khoan đã, nhị ca, anh chắc là chúng ta tích cóp bao năm có thể đổi được căn nhà kiểu này sao?”
“Nơi này nằm ở vùng ven, không phải trung tâm Khu 10, nên giá cả cũng mềm hơn. Chủ cũ lại vội vàng bán đi, anh trả giá thấp mà họ vẫn đồng ý bán ngay. Cơ hội tốt thế này khó gặp lắm, anh và chị em bàn bạc rồi mới quyết định mua.”
Tả Giang vừa nói vừa liếc Tả Nhan bằng ánh mắt đầy ẩn ý, giọng điệu nửa trêu nửa trách:
“Vốn định bàn với em, ai ngờ ai đó nửa đêm không về nhà, chẳng biết đi đâu.”
Tả Nhan hơi chột dạ.
Chị cô cũng liếc cô một cái, mắt hạnh trừng to, ánh mắt đầy bất mãn.
“Không phải cấm em ra ngoài, nhưng ít nhất cũng phải để lại tin nhắn chứ. Lỡ xảy ra chuyện, bọn chị biết lo đến đâu?”
“Dạ dạ dạ.”
Tả Nhan vội vàng gật đầu, căn bản không dám cãi lại nửa lời. Suýt nữa thì ôm đầu ngồi xổm đầu hàng luôn.
Thấy cô bị mắng đến tơi tả, Tả Giang hiếm khi tỏ ra dễ chịu, bước tới giải vây cho cô.
“Đừng coi thường vùng ven này, cơ sở hạ tầng rất đầy đủ, giao thông công cộng thuận tiện, an ninh cũng rất tốt…”
An ninh mà không tốt mới lạ. Ngay sát vách là viện dưỡng lão cựu quân nhân đấy.
Tả Nhan âm thầm phàn nàn trong lòng.
Nhìn sang bảng tên to đùng “Trung tâm an dưỡng cựu quân nhân” bên cạnh, trong lòng cô đã sớm tê rần.
Cô cũng đoán được người đứng sau sắp xếp chuyện này là ai.
Trước đây, cô luôn lo lắng cho sự an toàn của người nhà sau khi mình gia nhập quân khu.
Nhưng cô lại do dự có nên nhờ đến sức lực của ngài Cố hay không.
Bởi vì khi gia nhập phe của ngài Cố, trên thực tế là đã đắc tội một bên chính quyền chấp pháp, đối thủ của ngài Cố cũng sẽ trở thành đối thủ của cô.
Cô không muốn kéo người nhà vào vòng xoáy này.
Nhưng có đôi khi, không phải không muốn liên lụy là được, mà là không thể không liên lụy.
Khi cô còn đang băn khoăn…
Ngài Cố đã âm thầm sắp xếp xong tất cả. Hơn nữa nhìn bề ngoài, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến anh. Nhưng thực chất, anh đã đưa người nhà cô vào khu vực bảo hộ. Ít nhất hiện tại, cô không còn phải lo cho sự an toàn của người thân.
Hiện giờ điều duy nhất còn tiềm ẩn nguy hiểm, là công việc của chị cô ở trạm cứu trợ Khu 13.
“Tỷ này, hay là chị đừng làm ở trạm cứu trợ Khu 13 nữa?”
Tả Nhan thử thương lượng.
“Chị cũng đang định nói với em đây.”
Tả Ý Miên cười tươi: “Hiệp hội cứu trợ động vật ở Khu 10 thấy chị có kinh nghiệm nên quyết định mời chị làm… cố vấn cao cấp? Sau này chị sẽ làm việc bên này.”
“Vừa hay, anh cũng tìm được việc mới ở Khu 10 rồi. Làm quản lý điều phối vật tư sinh hoạt cho viện dưỡng lão cựu quân nhân bên cạnh.”
Tả Giang cũng cười nói, trên mặt tràn đầy mong đợi với cuộc sống mới.
Tả Nhan: “Vậy… cũng tốt.”
Cô đã đánh giá thấp sự chu toàn trong sắp xếp của ngài Cố. Cũng coi như là hoàn toàn bị cột chặt lên cùng một con thuyền rồi.
“À đúng rồi.”
Tả Ý Miên như chợt nhớ ra gì đó, cúi đầu nhìn Tả Nhan:
“Nhan Nhan, em gửi lại thông tin cá nhân cho chị với, hồ sơ đối tượng kết đôi cao cấp trước đây hình như bị xóa rồi, chắc quá hạn rồi.”
Tả Giang nháy mắt trêu chọc:
“Lần này phải chọn kỹ, tìm người em thích mà cũng thích em — một Omega đàng hoàng.”
“A? Không phải chứ? Em… khoan đã…”
Tả Nhan lùi lại một bước, vội vàng xách hành lý chạy trốn.
“Vài hôm nữa em phải vào quân khu rồi, không có thời gian đâu!”
·
Trước đó cô đã báo trước với ngài Cố là mình sẽ chuyển nhà, nên phòng trọ nhỏ ở Khu 13 chắc chắn sẽ không quay lại nữa. Nhưng vẫn còn một ít đồ cô gửi ở đó, cần đến lấy về.
Chuyển nhà cả ngày mệt mỏi, buổi tối Tả Nhan vừa ngả lưng là ngủ ngay. Sáng hôm sau, cô dậy sớm chuẩn bị ra ngoài đến nhà nghỉ lấy đồ. Cô bắt phương tiện công cộng quay về Khu 13, vừa đến ngoài nhà nghỉ thì thấy rất nhiều công nhân trang trí đang ra vào tấp nập.
Một bên chuyển đồ đạc cũ ra xe tải, một bên xách đủ loại dụng cụ đi vào.
Chủ quán quen thuộc không thấy đâu, thay vào đó là một người lạ mặt đang giám sát công việc.
Tả Nhan bước tới hỏi:
“Chào anh, cho hỏi nhà nghỉ này đóng cửa rồi sao? Sao cả biển hiệu cũng tháo luôn rồi?”
“Đóng rồi, chỗ này sẽ chuyển thành viện phúc lợi, sửa chữa lại toàn bộ, tất cả đồ đạc đều thay mới.”
“Viện phúc lợi?”
Tả Nhan lập tức cảm thấy có điều bất thường.
Khu 13 từng có viện phúc lợi, nhưng đã đóng cửa từ nhiều năm trước.
Với tình hình ở Khu 13, ai lại đi mở viện phúc lợi ở đây? Nơi này đến chính phủ Liên Bang còn giả vờ không thấy.
“Tôi còn để chút đồ trong phòng nghỉ, tôi lên lấy một chút.”
Nói rồi Tả Nhan chạy lên lầu.
Người phụ trách nghi hoặc: “Không phải tất cả khách trọ đều dọn sạch từ đợt trước rồi sao?”
Thang máy bị công nhân dọn đồ chiếm hết, Tả Nhan leo thang bộ lên tầng phòng mình thuê. Cả tầng đã bị dọn sạch, đến cửa phòng cũng bị tháo. Chỉ riêng căn phòng cô thuê, cửa vẫn đóng kín, sạch sẽ nguyên vẹn.
Tả Nhan dùng mật mã bảo lưu trên thiết bị mở khóa cửa.
Tích một tiếng, cô đẩy cửa đi vào. Tất cả đồ đạc trong phòng vẫn còn nguyên, y như lúc cô rời đi.
Chỉ có điều hơi khác một chút — chăn đã được gấp lại.
Ngài Cố đã tới đây tối qua.
Mọi chuyện đã quá rõ ràng.
Cố tiên sinh đã mua lại toàn bộ khu nhà nghỉ này — nói đúng hơn là cả dãy nhà này.
Chẳng trách dạo gần đây cô cứ cảm thấy nhà nghỉ sạch sẽ hơn hẳn, đám người lộn xộn cũng ít đi nhiều. Người quản lý thở hồng hộc chạy theo kịp, thấy Tả Nhan đang đứng trước cửa phòng, ông ta ngẩn ra một lúc rồi đổi giọng hỏi:
“Cô là khách thuê của căn phòng này đúng không? Bên trên có chỉ thị đặc biệt, bảo giữ nguyên căn phòng này, à… chỉ làm thêm lớp cách âm bên ngoài thôi. Cô còn muốn lấy đồ mang đi không?”
“Không cần…”
Cuối cùng liếc nhìn chiếc giường đã được thu dọn gọn gàng tinh tươm, Tả Nhan đóng cửa lại.
Rời khỏi nhà nghỉ đang sửa chữa, cô đứng bên đường chờ tàu bay công cộng, mở thiết bị đầu cuối, tìm đến giao diện liên lạc với Cố tiên sinh.
Tin nhắn gần nhất vẫn dừng lại ở đêm trước.
Cố tiên sinh đã nhắn: “Tới rồi.”
Còn cô trả lời: “Lập tức.”
Ngón tay khẽ trượt, cô lật xem lại lịch sử trò chuyện trước đó.
Gần như đều là mấy câu như thế: “Tới rồi” – “Lập tức” – “Tới rồi” – “Trên đường” – “Tới rồi” – “Dưới lầu” — toàn những lời vắn tắt vụn vặt như hai người đang chơi trò đánh dấu tin nhắn.
Mãi đến tận đoạn đầu tiên, mới có hôm Cố tiên sinh gửi cho cô giấy “Xác nhận tài sản cá nhân”, cùng với vài câu chuyện phiếm hiếm hoi.
Tả Nhan nhìn một lúc, rồi giơ thiết bị đầu cuối lên, chụp một tấm hình của mình, cố ý để nền là nhà nghỉ phía sau lọt vào khung hình. Cô bấm xem lại ảnh chụp, xác nhận nụ cười của mình vừa đủ tự nhiên mà duyên dáng, biểu cảm sinh động.
Sau đó kéo ảnh lên và gửi cho Cố tiên sinh.
Một lúc sau, Cố tiên sinh gửi lại ảnh. Đó là một tấm ảnh anh ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, mặc sơ mi trắng, hơi nghiêng đầu nhìn về phía màn hình, vẻ mặt căng thẳng, lộ vẻ nghiêm túc.
Phía sau là bức tường xám trắng, trang trí đơn giản và góc cạnh. Trên lưng ghế còn khoác một chiếc áo khoác đen viền chỉ vàng, kiểu dáng trông có vẻ quen mắt. Ánh mắt Tả Nhan dừng lại một thoáng trên góc áo khoác lộ ra, rồi lại dịch chuyển về gương mặt lạnh lùng tuấn tú của Cố tiên sinh.
Thoạt nhìn như là đang ở văn phòng làm việc.
Có điều, kiểu chụp ảnh này của Cố tiên sinh, nhìn lại cứ như đang tổ chức một buổi họp báo nghiêm túc nào đó vậy.
Sau khi gửi ảnh xong, bên kia cũng không nhắn gì thêm.
Xem ra, từ chỗ chỉ "đánh dấu tin nhắn" bằng chữ, hai người họ giờ đã thăng cấp thành “đánh dấu hình ảnh”.
Tả Nhan lại kiên nhẫn đợi thêm một lúc.
Tấm ảnh có nền nhà nghỉ mà cô cố ý chụp cuối cùng cũng phát huy tác dụng — người bên kia rốt cuộc không nhịn được mà nhắn lại.
Cố tiên sinh: Sao đột nhiên đến nhà nghỉ vậy?
Tả Nhan: Ban đầu là định đến lấy mấy món đồ còn để ở đó.
Người như Cố tiên sinh, sinh ra đã ưu việt như thế, chắc hẳn không nghĩ rằng có người sẽ quay lại chỉ để lấy… mấy cái chăn gối đã dùng rồi nhỉ?
Cho nên ngay sau ngày cô rời khỏi khu 13, anh đã không chờ nổi mà bắt tay cải tạo lại lữ quán. Tả Nhan nghĩ đến cảnh Cố tiên sinh biết chuyện mà lộ vẻ ngạc nhiên, liền thấy rất thú vị.
Lại thêm một lúc nữa, bên kia mới tiếp tục nhắn tin tới.
Cố tiên sinh: Em đã lấy hết mọi thứ đi rồi sao?
Tả Nhan bật cười thành tiếng.
Nếu là đối diện trực tiếp với Cố tiên sinh, cô nhất định sẽ thu liễm lại đôi chút. Nhưng bây giờ, Cố tiên sinh đâu có nhìn thấy cô.
Thì ra, Cố tiên sinh lại để ý mấy món đồ nhỏ nhặt ấy như vậy.
Tả Nhan: Nếu không lấy hết, tôi cứ có cảm giác sẽ có người cần dùng đến mấy thứ đó — ví dụ như một vị “Omega vương tử” chỉ chịu xuất hiện lúc nửa đêm chẳng hạn.
Cố Yến Thu lập tức đỏ bừng vành tai.
Vừa vì bị Tả Nhan nhìn thấu tâm tư, cũng vừa vì cái cách xưng hô trêu chọc kia.
Cái gì mà… Omega vương tử.
Ai ai cũng biết, Cố nguyên soái là Alpha mạnh nhất Liên Bang.
Chưa từng có ai dám miêu tả anh như thế.
Tả Nhan: À, tàu bay công cộng đến rồi, tôi lên trước đây, lát nữa nói chuyện tiếp.
Trêu chọc xong, Tả Nhan lập tức chuồn mất.
Cố tiên sinh: Được.
Tại văn phòng nguyên soái.
Cố Yến Thu lặng lẽ nhìn chằm chằm giao diện trò chuyện đã ngừng cập nhật rất lâu, sau đó ấn chuông gọi phó quan vào.
“Trong quân, sĩ quan cấp úy không được trang bị phi hành khí sao?”
“Hả?”
Phó quan ngơ ngác, nghiêm túc hồi tưởng một lát rồi đáp:
“Đúng là không có. Nhưng cũng không cần cấp phát riêng đâu ạ, thời buổi này ai mà chẳng có tàu bay cá nhân cơ chứ?”
Cố Yến Thu: “……”
Ngay trước mắt anh lại thật sự có một người như thế.
Thật ra, chỉ cần Tả Nhan muốn, có vô số người sẵn lòng giúp đỡ cô. Ngay từ khi còn học viện quân sự, mới chỉ lộ ra chút tài năng thôi, đã có rất nhiều người tung cành olive cho cô rồi. Chỉ là, cô đều khéo léo từ chối.
Ở một mặt nào đó, chính cô đã chọn sống cuộc sống vất vả này — mà còn lấy đó làm vui. Cô vững vàng bước đi trên con đường mình chọn, không để bất kỳ ngoại vật nào làm dao động.
Gặp được Cố Yến Thu, là một điều bất ngờ duy nhất trong đời cô, khiến quỹ đạo cuộc sống của cô chệch đi đôi chút — nhưng cô cuối cùng vẫn sẽ tiếp tục con đường mình định sẵn.
Nhìn tài khoản chung mà Tả Nhan chưa từng đụng đến, trong lòng Cố Yến Thu khẽ thở dài.
Người như Tả Nhan… thật sự hiếm thấy.
Nếu chỉ là cấp dưới, là quân nhân dưới quyền, Cố Yến Thu thật lòng thưởng thức và kỳ vọng vào cô. Nhưng là phối ngẫu của cô… anh căn bản không thể làm ngơ, bàng quan đứng bên ngoài được.
“Truyền lệnh xuống: Tất cả quan quân chưa có tàu bay cá nhân có thể lên xin cấp phát từ quân bộ.”
Vì lần trước nửa đêm lén ra ngoài bị người nhà phát hiện, nên chị gái cô càng trông cô kỹ hơn. Tả Nhan không thể lén ra ngoài nữa, chỉ đành trốn trong phòng nhắn tin cho Cố tiên sinh.
Tả Nhan: Cố tiên sinh, mấy ngày này nếu anh không thoải mái, cứ dùng tạm tin tức tố của tôi nhé.
Từ sau khi biết Cố tiên sinh từng bị giả dựng tra tấn, lại còn ỷ lại vào tin tức tố của cô để ổn định, Tả Nhan đã mua dụng cụ chiết xuất tin tức tố trên mạng, tự mình điều chế mấy ống gửi sang.
Để chiết xuất ra mấy ống đó, cô cắn ống nghiệm đến mức hàm răng ê ẩm.
Cảm giác như mình bị… rút nọc độc vậy.=)))))
Tả Nhan xoa xoa má và quai hàm đang đau nhức, tiếp tục nhắn: Tin tức tố chắc là còn đủ dùng chứ? Qua hai hôm nữa tôi phải đến quân khu báo danh, trước lúc đó tôi sẽ gửi thêm cho anh một đợt nữa.
Bên kia.
Phủ nguyên soái, trong phòng ngủ chính.
Toàn thân ướt đẫm như vừa vớt từ dưới nước lên, Cố Yến Thu nhìn tin nhắn Tả Nhan gửi đến trên quang bình, rất muốn nhắn lại bảo cô đừng chuẩn bị nhiều tin tức tố đến thế nữa.
Đặc biệt là — đừng nén nhiều tin tức tố đến mức ấy vào một ống!
Nhét đầy chật kín cả một ống như vậy… rốt cuộc là tiếc vài đồng mua thêm ống nghiệm pha lê, hay là sợ anh không "chết ngập" trong tin tức tố của cô?
Cố Yến Thu còn chưa kịp gắng gượng viết trả lời trên quang bình, thì cơn nhiệt triều lại lần nữa dâng lên, hoàn toàn nuốt trọn anh.