Chúc Vi Tinh muốn quay về Linh Giáp ăn cơm, Khương Dực lại không nghe theo cậu nữa, hắn nói đói bụng, muốn lập tức ăn no bụng mới chịu. Không nói đến mức độ hoang phí của Cố Nhân Phường, mặc dù cậu có khả năng, Chúc Vi Tinh cũng không dám tưởng tượng ra cảnh mình cùng Khương Dực ăn cơm Tây cơm Nhật ở đây. 
May là Khương Dực cũng không có hứng thú với mấy thứ này, hắn mang người rẽ qua hướng Tây, bước vào một cửa tiệm rất nhỏ. 
Bên trong chỉ có hai, ba cái bàn nhỏ, không giống quán ăn mà giống nhà riêng hơn. Khương Dực nói đây là một quán ăn tư nhân không tên tuổi, hắn quen biết với ông chủ nên mới đến đây ăn. Chúc Vi Tinh cũng không ngốc, có thể mở quán ở Cố Nhân Phường, hơn nữa cũng ở trung tâm của khu này, cho dù có nhỏ như tổ kiến thì giá thuê cũng cao ngất trời, có điều A Bồn từng nói Khương Dực từ nhỏ đã lăn lộn khắp vùng mà lớn, quen biết rộng cũng không có gì lạ. 
Cuối cùng hai người cùng nhau ăn lẩu, không biết có phải đã lâu rồi chưa được ăn đồ ăn ngon như vậy hay không, ngay cả Chúc Vi Tinh vốn không thèm ăn cũng cảm thấy rất ngon, trong quán thơm nức, dư vị bất tận. Lúc thanh toán Khương Dực không chịu chia đôi, hắn giành trả tiền trước, nói Vinh Ký vừa có đơn hàng lớn, vừa đủ tiền cơm. 
Hôm nay hắn đặc biệt hào hoa xa xỉ, Chúc Vi Tinh cảm thấy có chút mới lạ. 
Ông chủ là một ông chú hơi mập mạp, trông chất phác nhưng mắt nhìn rất tốt. Chú ta hỏi Chúc Vi Tinh trước đây có từng tới đây chưa, cậu đương nhiên lắc đầu. Chú mập nhìn cậu cười cười, nói chưa từng tới có thể giảm giá, cuối cùng chỉ lấy tiền của Khương Dực. 
Trên đường đi bộ trở về, cậu nghe thấy mấy người phía trước đang hào hứng nói chuyện điện thoại. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play