Sáng hôm sau, bà nội và dì Tiêu đến. Tinh thần Chúc Vi Tinh so với hôm qua đã tốt hơn rất nhiều, cậu khéo léo từ chối phần ăn bệnh viện mà cô y tá phục vụ, chỉ ăn cháo và uống sữa bà nội mang đến. 
Dì Tiêu lo lắng: "Sao con lại bị ngất? Vẫn là trách chúng ta, con đã bận học hành còn phải đi sớm về tối trông quầy hàng, có thể không sinh bệnh hay sao." 
Chúc Vi Tinh: "Không phải đâu, là do hôm trước con bị gió thổi lạnh, có chút cảm thôi." 
Lại nhìn bà nội, bà không lộ vẻ lo lắng hay mất bình tĩnh, một phần cũng do tính cách tạo nên, mặt khác, bà cụ là người mạnh mẽ, sợ nhất là gây phiền phức cho con cháu. Sợ tâm trạng rầu lo của mình sẽ gây tiêu cực cho con cháu, đôi khi thà không có cảm xúc, bản thân tự lấy làm yên tâm là được rồi. Đây không phải là lạnh nhạt, mà ngược lại là một loại tâm lí muốn bảo vệ quá mức nào đó, chỉ tiếc là Chúc Tịnh Tịnh trong quá khứ không hiểu, nhưng may thay, cậu của hiện tại đã hiểu. 
Càng mừng hơn chính là, bà nội cũng hiểu cậu, Chúc Vi Tinh không cần nhiều lời, bà cụ đã tinh ý gật gật đầu. 
"Bà biết, con tự có chừng mực." 
Chúc Vi Tinh nở nụ cười, lại nghe bà nội nhấn mạnh từng chữ: "Cái khác không quan trọng, chỉ cần khỏe mạnh là được." 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play