Bị Khương Dực chen vào một đoạn như vậy, giờ ngẫm lại, cậu thấy chuyện của Mã Khánh đã chẳng phải gần ngay trước mắt nữa, bao đả kích ập đến lúc đó dường như cũng trôi đi mất. 
Tắm rửa rồi ăn cơm, sau khi về đến nhà thì Chúc Vi Tinh vẫn luôn biểu hiện tự nhiên như thường, cho đến tối trời khi ngồi một mình trước bàn học, đối mặt với căn phòng chỉ bật một ngọn đèn bàn nhỏ, thì loại ảo giác bị một ánh mắt ẩn trong bóng tối dõi theo chăm chú lại xuất hiện, một đôi mắt như đèn pha chói lóa khiến người ta khó chịu và sợ hãi. 
Cửa sổ đối diện tối đen như mực, Khương Dực vẫn chưa về, hai căn phòng chồng chất bóng tối, Chúc Vi Tinh cảm giác như có gai ở sau lưng, bản thân cứ như đang ngồi trên bàn chông vậy. 
Sự buồn ngủ lúc còn trong xe đã biến đâu mất, giờ cậu đọc sách không vào, mà ngủ cũng không yên, Chúc Vi Tinh thở dài, đành tắt đèn rồi đi ra phòng khách. 
Bà nội cơm nước xong đã trở về phòng, gian ngoài chỉ còn anh trai đang xem TV. Nhìn thấy em trai, Chúc Vi Thần cũng không còn nơm nớp lo sợ như lúc trước nữa, nhưng nếu Chúc Vi Tinh chủ động đến quá gần thì anh vẫn tỏ ra căng thẳng không yên. 
Cậu ngồi xuống chiếc ghế ở đối diện. 
"Không có chuyện gì ạ, em cũng thích xem chương trình này." Phát hiện anh trai lặng lẽ đánh giá biểu hiện của cậu có muốn chuyển kênh không, Chúc Vi Tinh vội lên tiếng trấn an, "Hát rất hay." 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play