Lâu Minh Nguyệt bị đánh thức rốt cục mở mắt ra, ngơ ngác nghe vài câu, cậu đứng dậy đi rót nước. 
Nam sinh ở đối diện như phát hiện động tĩnh bên này, hắn không để ý đến giọng nữ trong điện thoại vẫn luôn nhỏ nhẹ thăm hỏi, thờ ơ vứt điện thoại sang một bên. 
Lâu Minh Nguyệt lại bắt gặp ánh mắt của hắn lần nữa, xung quanh tối đen chỉ có chút ánh sáng lập lòe, là ánh đèn lờ mờ hắt ra của mấy hộ không ngủ ở dưới lầu, không đủ chiếu sáng trong phòng nhưng tụ vào toàn bộ trong đôi ngươi của hắn. Dưới mí mắt sưng tấy, bên trong cái khe hẹp ấy tràn ngập sự sâu thẳm lạnh lẽo, suy đồi, u ám và chết chóc. 
Ban ngày, cậu còn tưởng nam sinh này do bị thương nặng, cơ thể không khỏe nên mới uể oải suy sụp như vậy, lúc này Lâu Minh Nguyệt chợt phát hiện hắn dường như rất khổ sở, mới khiến toàn thân lâm vào một loại trạng thái thẫn thờ tê liệt, thậm chí mất hết hứng thú với cuộc sống này. 
Lâu Minh Nguyệt mặc dù từ nhỏ sức khỏe yếu ớt, bố mẹ mất sớm, nhưng mười bảy năm qua, nhờ sự thương yêu săn sóc của người thân bạn bè, mỗi ngày đều được bao bọc bởi sự quan tâm ân cần và ấm áp, tình yêu đó đã cho cậu ánh sáng và sự dũng cảm, dù mười tuổi vì căn bệnh u tế bào mà phải gác lại sở thích âm nhạc để tiếp nhận điều trị, nhưng bảy năm qua Lâu Minh Nguyệt cũng không hề nao núng hay bàng hoàng chút nào. 
Vậy nên, đây là lần đầu tiên cậu đối diện với một loại bi thương và tuyệt vọng thực sự của một người như vậy. 
Tại sao lại thế? Hắn gặp phải chuyện gì ư? Thế giới của hắn có khó khăn gì không thể vượt qua sao? 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play