Ngoài cửa sổ, bốn bề ngõ hẻm đã ồn ã náo động từ lâu, trời cũng đã về trưa nhưng rèm cửa trong phòng vẫn đóng kín, khắp nơi bừa bộn. 
Trên chiếc giường rộng rãi có hai người ôm chặt lấy nhau, người cao to cường tráng đè trên người trắng trẻo nhỏ gầy bên dưới mà chìm trong giấc ngủ say, không biết qua bao lâu, mãi đến khi đồng hồ báo thức kêu thêm mấy lượt, hắn mới nhấc mi mắt nặng trĩu, nhìn người bên gối chẳng biết đã thức tự bao giờ, miễn cưỡng hỏi: "Nhìn đủ chưa?" 
Chúc Vi Tinh quả thực đã yên lặng mà nhìn chăm chú Khương Dực nửa ngày, lúc đối phương hỏi câu này vẻ mặt cậu có chút mê man, như thể đưa cậu trở về thời điểm lần đầu tiên hai người gặp nhau. 
Ngày đó Khương Dực đứng trong gian phòng này, hỏi cái người không kéo được màn cửa đang vừa gấp vừa vụng ở đối diện một câu "Nhìn đủ chưa?". 
Đó là câu đầu tiên họ nói với nhau kể từ khi Chúc Vi Tinh có thể nhớ được tới nay. 
Không thấy cậu trả lời, Khương Dực liền truy hỏi: "Nhìn chằm chằm tôi không nói lời nào, là đột nhiên không quen biết tôi à?" 
Chúc Vi Tinh nhìn hắn, lát sau mới nói: "Có chút..." 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play