Vốn là Tuyên Lang ở đây chờ đón Chúc Vi Tinh, kết quả đứa học trò này vừa xuống sân khấu đã xông thẳng ra ngoài. Tuyên Lang theo sau mới phát hiện thì ra là người nhà đến. Mặc dù cảm thấy con hàng kia trông dáng vẻ không chu đáo săn sóc lắm, thế nhưng Chúc Vi Tinh đối với hắn cực kỳ tin tưởng, cho nên Tuyên Lang vẫn là tri kỷ buông lỏng, mặc người ta mang học trò bảo bối của mình đi. 
Trên giường phòng khách sạn, Chúc Vi Tinh nằm đó nhìn Khương Dực tay chân vụng về lấy thuốc. 
Mới bốn ngày không gặp mà cậu cứ ngỡ như đã qua một đời. 
Chúc Vi Tinh hỏi: "Sao anh biết tôi bị bệnh?" Còn mua một đống thuốc men mang theo. 
Khương Dực đi tới đưa nước cho cậu, vẻ mặt tức giận: "Có ngu mới không nhìn ra cái tấm thân bệnh tật triền miên này của em." 
Chúc Vi Tinh có chút không phục, cậu tự nhận thấy bản thân che giấu rất tốt, ngay cả thầy Tuyên cũng không phát hiện. 
Cậu lại hỏi: "Thế sao anh vào được hội trường thi?" Rõ ràng ban tổ chức vẫn chưa mở cửa cho khán giả bên ngoài. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play