Cũng không phải lần đầu cậu nhìn thấy Khương Dực tỏ thái độ thờ ơ đối với Mạnh Tế như vậy, có một ví dụ là Trịnh Chiếu Văn trước đó, thêm tiếng gào khóc đứt ruột của mẹ Mạnh trong kia, sự thờ ơ của Khương Dực lúc bấy giờ khiến Chúc Vi Tinh cảm thấy có chút khó chịu kì lạ. 
Không nghe người đối diện ừ hử gì, Khương Dực cũng thấy lạ: "Em nhìn tôi làm gì?" 
Chúc Vi Tinh vừa định mở miệng thì nghe mấy cô mấy dì bên cạnh lên tiếng. 
Chị Trần: "... Mẹ Mạnh này cũng thật là, người ta tốt xấu gì cũng đã chăm sóc con trai của bà ta, đầu óc hồ đồ quên hết thì không nói, bây giờ còn đổi trắng thay đen, vậy coi sao được." 
Dì Tống: "Đúng vậy, thời buổi bây giờ có thể gặp được thanh niên làm việc tốt đã không dễ dàng gì, đằng này còn bất chấp nguy hiểm lại không mong được đền đáp. Đáng ra phải đưa tin lên đài truyền hình để tuyên dương mới phải lẽ." 
Không biết là ngại khen ngợi trực tiếp hay là sợ bị người ta ghét bỏ mà giọng các cô các dì vang dội, mong người cần nghe phải nghe thấy, nhưng lại không dám nhìn thẳng người ta, sợ bị hắn chú ý, đúng thật là lời nói với hành động hết sức mâu thuẫn với nhau. 
Chúc Vi Tinh đã thấy người ta chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, chứ chưa từng thấy mượn đông khen tây bao giờ, muốn tuyên dương người ta mà còn phải quanh co lòng vòng, sợ chọc phải rắc rối. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play