Bởi vì một câu nói của Khương Dực, tình cảnh nhất thời trở nên xấu hổ. Vẫn là Chúc Vi Tinh không chịu nổi bầu không khí khó xử này, cậu chủ động phá vỡ sự im lặng. 
"Thật xin lỗi, tôi đột ngột dùng điện thoại Khương Dực liên lạc với các anh là vì có chuyện muốn nhờ giúp đỡ, không biết có thể hay không?" 
Giọng nói cậu mát lạnh, điệu bộ bình tĩnh, cách điện thoại lẽ ra phải nghe như xa cách, nhưng thái độ dè dặt lịch sự của cậu khiến cho cả đám thanh niên trước giờ giao lưu thô tục biểu thị tình anh em giang hồ lúc này nhận được sự tôn trọng mà kinh sợ. 
Đợi Chúc Vi Tinh nói rõ mong muốn của mình xong, đám người được cậu vì một chuyện cỏn con mà trịnh trọng nhờ giúp đỡ như vậy hiển nhiên đều nhiệt tình hưởng ứng. 
Đại Tôn: "Mặc dù viện Thể thao U không có môn lướt ván nhưng đội bơi lội của bọn tôi quen không ít thành viên của hội lướt ván đâu, hai vé đủ không?" 
Chúc Vi Tinh: "Đủ rồi." 
Lưu Chân To: "Ngoại trừ lướt ván, mấy môn thể thao mạo hiểm nhà hàng xóm cũng tuyệt lắm, cậu cần luôn không?" 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play