Chúc Vi Tinh chỉ là nhất thời tay chân vô lực, ý thức vẫn còn. Cậu biết mình được Khương Dực ôm lấy, bế lên lầu bốn, tiến vào căn hộ nhà họ Khương.
Lúc được Khương Dực cẩn thận đặt lên gối, Chúc Vi Tinh từ từ mở mắt ra.
Khương Dực như biết lí do cậu bị choáng váng, hắn dứt khoát đóng toàn bộ cửa lại, còn kéo hai tầng rèm cửa sổ. Nhưng tòa nhà tồi tàn này thực sự cách âm rất kém, sóng tụng niệm bên dưới cứ cuồn cuộn không dứt, liên miên như suối, róc rách vẳng lên nhà họ Khương ở tầng trên cùng.
Khương Dực phiền phát giận, sắc mặt hắn ngày càng u ám. Cũng may Chúc Vi Tinh kịp thời phát hiện, giơ cánh tay yếu ớt giữ lại người trước giường, nếu không thì con rồng phun lửa nóng nảy này nói không chừng có thể phi xuống đập nát rồi thiêu rụi tang lễ nhà người ta mất.
Chúc Vi Tinh không dùng sức bao nhiêu nhưng Khương Dực lại không thể vùng vẫy, bất đắc dĩ ngồi xổm ở đó như một chú chó to xác, cũng giống một con sói canh giữ vật báu.
Cậu nói: "Tôi không sao, so với trước kia thì đã tốt hơn nhiều rồi, sẽ không vì ngất xỉu mà hôn mê đâu."
Khương Dực nghe lời, nhưng miệng vẫn không tha: "Còn chưa chắc, linh hồn em cũng thích chạy loạn giống như em vậy."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT