Rời khỏi nhà hàng cũng đã gần 9 giờ, đêm xuân tháng ba se lạnh, Chúc Vi Tinh vốn tưởng sẽ phải thân chinh gió lạnh quay về, nhưng Khương Dực lại trực tiếp vứt xe dẫn cậu đi xe buýt. 
"Lúc khác đến lấy, không ai thèm cái xe rách nát này đâu." Khương Dực hời hợt nói. 
Gần khu kinh doanh có rất nhiều tòa nhà văn phòng, lúc này vẫn là giờ cao điểm của nhiều lao động khổ sai trong xã hội, xe buýt hiển nhiên không còn chỗ ngồi, lại còn rất chen chúc. 
Chúc Vi Tinh từ khi mua chiếc xe đạp cũ màu bạc kia đến giờ rất ít đi xe buýt, cậu trời sinh khuyết thiếu kỹ năng này, thân thể yếu ớt còn thích lịch thiệp nhường nhịn, mỗi lần chen xe đều nơm nớp lo sợ. Không ngờ Khương Dực cũng chẳng kém bao nhiêu, hắn ngay cả thẻ xe buýt cũng chưa từng có, sau khi lên xe mắt to trừng mắt nhỏ với tài xế ở cửa một lúc lâu, vẫn là Chúc Vi Tinh phản ứng nhanh thay hắn trả tiền. 
Vóc người Khương Dực cao hơn một mét chín, đứng bên ngoài đã cảm thấy áp lực rồi, giờ đứng trong khoang xe kín bưng thế này lại càng áp đảo hết thảy chúng sinh, huống hồ hắn còn đeo một cái mặt La Sát, khiến phần lớn hành khách đều tự giác hướng về phía ngược lại mà đi. 
Đứng lại, Chúc Vi Tinh kìm không được tò mò: "Anh không thường đi xe buýt à?" 
Khương Dực ghét bỏ trừng mắt nhìn một cặp đôi thiểu năng đang tranh cãi mà không nắm tay vịn cho tốt, sau khi dọa họ bỏ đi sang đầu khác mới cáu kỉnh nói: "Mắc gì ông đây phải tìm phiền phức vào mình?" 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play