Người dành chỗ ở hàng ghế đầu tiên cho Khương Dực chính là Mông Huy, cô có thể cảm nhận được sự lơ đãng của Khương Dực kể từ khi hắn ngồi xuống, hắn làm như không nghe thấy tiếng gào thét xung quanh, trò đang chơi trên tay cũng không qua nổi một ván, đôi mắt cứ liên tục liếc nhìn về phía trái khán đài. 
Mông Huy tinh ý theo ánh mắt hắn nhìn lại, thành công phát hiện bóng người nọ đang đứng ở lối thoát hiểm hàng thứ tư. Không biết là không khỏe hay là không muốn người ta chú ý, người nọ lúc vào trường lại đeo khẩu trang. Có thể che hơn nửa khuôn mặt nhưng cũng không che được một thân đầy khí chất của cậu, đứng giữa một đám người thô to kệch cỡm, cậu vẫn tỏa sáng bắt mắt như thường. 
Mặc kệ Đặng Nhất Dân khiêu khích Khương Dực, Mông Huy đứng dậy đi về phía khán đài, cô vốn định tìm một chỗ cho Chúc Vi Tinh khỏi phải chen chúc, kết quả vừa tới nơi đã hốt ngay xác người ngã xuống. Mông Huy lập tức tiến lên, ngăn cản bước chân giẫm đạp ở xung quanh, đỡ Chúc Vi Tinh qua một bên. 
Có một người nhiệt tình nhường lại chỗ ngồi cho bọn họ, Mông Huy kiểm tra người một lượt xem cậu có sao không, sau khi xác nhận không bị thương thì lập tức liếc mắt trừng mấy tên gây rối xung quanh. 
Phát hiện ánh mắt Mông Huy ném tới bọn họ không phải là tức giận mà là đồng cảm, mấy sinh viên đại học F không khỏi lớ ngớ hoang mang, thậm chí còn cãi lại: "Bọn tôi không đụng vào cậu ta, là tự cậu ta ngã thôi!" 
Mông Huy thở dài: "Nhớ kĩ, hôm nay anh Dân của mấy người mà bị chôn ở đây thì cũng là do mấy người cả." 
Sinh viên đại học F: "???" 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play