“Biểu muội?”
Vệ Trăn hồi thần, chợt phát giác Kỳ Yến đang nhìn mình không chớp mắt.
Nàng nói: “Không có gì, đi thôi.”
Kỳ Yến đưa nàng đến bên giường, chậm rãi nói: “Manh mối tất nhiên đã tìm ra. Trước mắt có mấy điểm khả nghi. Một là, hôm qua Cảnh Khác ngã bên mép sập, vì sao xiêm y lại không chỉnh tề, giường chiếu hỗn loạn? Hai là, vết thương ở cổ hắn giống như bị vật sắc bén cắt qua..."
Hắn ngừng một chút, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về phía nàng: “Người khác nói là thích khách ra tay, nhưng ta lại không cho là vậy. Kẻ ám sát sao lại dùng loại vũ khí sắc bén ấy mà đâm quá cạn, chẳng những không gây trọng thương mà còn bỏ sót yếu hại. Vết thương kia chẳng khác gì dấu trâm cài đầu của nữ nhân để lại.”
Vệ Trăn đi đến bên cửa sổ, hàng mi dài khẽ động, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Về sau thì sao...”
Kỳ Yến tiếp lời: “Thứ ba, điều tra xuống dưới, quả thật phát hiện vài dấu vết có khả năng thuộc về nữ tử. Tỷ như món tua trân châu từng đưa cho ngươi, dấu son môi lưu lại trên sập, cùng với...”
“Cột giường có vài vết cào. Nếu quả thật là nữ tử kia để lại, thì móng tay nàng hẳn cũng bị tổn thương.”
Vệ Trăn rũ mắt nhìn tay trái mình. Ngón út móng tay mới bị bong một mảnh, nứt ra một đường nhỏ. Hắn vừa rồi kiểm tra tay nàng, là vì điều này sao?
Bên tai vang lên tiếng bước chân đang đến gần, theo đó là âm thanh ngọc bội chạm nhau, tựa như gió mát thoảng qua.
“Nhưng nam nữ chênh lệch khí lực, nếu thật là nàng ta ra tay, sao có thể đánh ngã một nam nhân cao tám thước như vậy?” Vệ Trăn buông lời, nửa là hỏi hắn, nửa là tự hỏi chính mình.
Sau hôm đó, nàng vẫn luôn né tránh hồi tưởng chuyện trong ấm điện. Giờ đặt mình tại chốn này mới dần dần cảm thấy chỗ nào đó bất ổn.
Trước nay nàng vẫn cho rằng Cảnh Khác có mưu đồ với mình, đã lén thay đổi hương liệu trong điện thành mê dược. Nhưng loại mê dược ấy dược tính quá mạnh, chính hắn cũng bị hôn mê, hắn liệu có rõ dược tính mạnh đến nhường ấy? Huống chi, vì sao ngoài điện lại không có lấy một tên thị vệ canh gác?
Cảnh Khác tuy là vương tử nhưng nơi này là Chương Hoa Ly cung, yến hội đêm qua do Thái tử toàn quyền chủ trì, người bên ngoài đều là thuộc hạ của Thái tử, tay Cảnh Khác đâu dễ gì vươn tới? Chỉ e, hắn vốn không đủ bản lĩnh làm được những chuyện ấy.
Trong lòng Vệ Trăn rối như tơ vò, luôn cảm thấy bản thân đã bỏ sót điều then chốt. Nàng hỏi: “Tại yến hội đêm qua, khắp nơi đều có cung nhân canh giữ. Chẳng lẽ không ai trông thấy có người ra vào ấm điện?”
Kỳ Yến đáp: “Có. Đêm qua, gần ấm điện này, vốn có một cung nữ tên gọi Nguyệt Oanh trông coi.”
Vệ Trăn nghe đến đây, trong lòng bỗng căng thẳng, đang định hỏi hắn có tra hỏi được gì từ cung nữ kia hay chưa, ngoài điện bỗng vang lên một tràng bước chân dồn dập.
“Thiếu tướng quân"
Hai người đồng thời nhìn ra cửa. Một tên thị vệ sắc mặt hoảng hốt chạy đến, mồ hôi đầy trán.
“Chuyện gì?” Kỳ Yến hỏi.
"Thiếu tướng quân, cung nữ mà ngài sai người đi tìm, vừa mới được phát hiện đã chết đuối trong giếng."
Lời nói như sét đánh ngang tai, trong điện tức thì lặng ngắt như tờ.
Kỳ Yến sắc mặt sa sầm: “Dẫn ta đi xem.”
Hồ Uyển.
Vài binh sĩ đang vây quanh một cái giếng hoang.
Khi Kỳ Yến và Vệ Trăn đến nơi, thi thể cung nữ kia vừa được vớt lên. Thân thể trương phồng, nổi vết tím bầm cùng vết siết dây, bộ dạng thê thảm đến rợn người.
Vệ Trăn trong bụng dâng lên từng đợt buồn nôn, vội xoay người, lảo đảo một bước, nắm lấy tay áo người bên cạnh. Kỳ Yến vươn tay đỡ nàng.
Vệ Trăn run nhẹ, khẽ nói: “Ta biết thiếu tướng quân vẫn luôn hoài nghi ta đả thương Cảnh Khác điện hạ. Nhưng đêm qua sau yến tiệc, ta nhiễm phong hàn, vẫn ở phòng nghỉ ngơi. Nếu vậy, sao ta có thể kéo người đến giếng hoang mà dìm chết?”
Kỳ Yến trầm mặc nhìn thi thể, lạnh giọng: “Ta biết.”
Hắn cúi người, lật xem thi thể. Một vị quan phụ trách khám nghiệm thi thể bẩm: “Người chết đêm qua, phía sau đầu bị vật nặng đập vào, máu thịt be bét. Hung thủ sau khi đánh ngất liền đẩy người xuống giếng rồi lấy đá lớn bịt miệng giếng. Thủ đoạn vô cùng ác độc.”
Kỳ Yến định kiểm tra thêm thì bị một bàn tay kéo ra sau.
Vệ Trăn cúi đầu, bờ vai mảnh khảnh khẽ run. Chờ bình tâm trở lại mới ngẩng đầu nói: “Thiếu tướng quân, ta nghĩ đến một chuyện. Ngài không cảm thấy kỳ quặc sao? Khi Cảnh Khác bị tập kích, ngoài điện chẳng có một thị vệ nào? Lại qua thật lâu mới có người phát hiện hắn ngã trong vũng máu. Theo lý, cung yến do Thái tử chủ trì...” Nói đến đây, Vệ Trăn đột ngột dừng lại.
Kỳ Yến ánh mắt ngưng trọng, tiếp lời: “Ý ngươi là muốn ta điều tra thị vệ trực ban đêm qua?”
“Phải. Có lẽ từ bọn họ, có thể tìm ra chút manh mối.”
Kỳ Yến gật đầu: “Ta sẽ cho điều tra. Trước tiên đưa ngươi hồi phủ.”
Vệ Trăn ban đầu cho rằng, bất quá chỉ là Cảnh Khác có ý đồ xấu với nàng. Nào ngờ, sự tình dây dưa phức tạp hơn nhiều, tựa như sau lưng có người đang giật dây mọi chuyện.
Trên đường hồi phủ, nàng mãi trầm tư. Đến sân Vệ gia bỗng nghe một giọng nữ trong trẻo gọi nàng lại:
“A tỷ.”
Vệ Trăn quay đầu liền thấy dưới tàng đào có một nữ tử áo mỏng đứng đó. Hoa đào lả tả rơi, phủ lên tóc nàng, khiến khuôn mặt kia càng thêm xinh đẹp như sắc hoa đầu xuân. Người tới chính là kế muội của Vệ Trăn, Vệ gia nhị tiểu thư - Vệ Dao.
“Thiếu tướng quân cũng ở đây sao?”
Kỳ Yến gật đầu: “Vệ nhị tiểu thư.”
Khác hẳn với gương mặt diễm lệ như đào lý của Vệ Trăn, Vệ Dao thừa hưởng nét nhu hòa từ mẫu thân, dung mạo thanh tú, khí chất dịu dàng như gió xuân khiến người nhìn dễ sinh thiện cảm.
Tỷ muội không cùng một mẹ sinh ra, từ trước đến nay luôn xa cách, nước sông không phạm nước giếng.
“A tỷ, đêm qua ngươi đã đi đâu?”
Lời ấy khiến bước chân Vệ Trăn khựng lại.
Vệ Dao ánh mắt trong sáng, giọng nói nhẹ nhàng, bộ dáng ngoan ngoãn: “A huynh nói với muội, lúc ấy a tỷ không có trong yến tiệc, trước sau rời đi chừng hơn nửa canh giờ…”
Vệ Trăn lập tức nhận ra đối phương không có ý tốt.
“Đêm qua ta vẫn ở trong phòng nghỉ ngơi. Lúc thiếu tướng quân dẫn binh tới tra xét, cũng không phát hiện điều gì bất thường. Muội hỏi vậy là có ý gì?”
Vệ Dao nhìn sang Kỳ Yến. Kỳ Yến không nói gì, cũng không phủ nhận.
Vệ Dao mỉm cười: “Không có gì. Chỉ là đêm qua a tỷ không rõ tung tích, ngoài kia lại hỗn loạn, muội có chút lo lắng. Nay nghe tỷ nói vậy, hẳn là không có gì đáng ngại, muội cũng yên tâm rồi.”
Thiếu nữ khẽ cúi người hành lễ với Vệ Trăn, sau đó quay người rời đi.
Vệ Trăn nhìn bóng dáng nàng khuất dần ngoài viện, trong lòng dâng lên một tia nghi ngờ - kế muội này, có phải đã biết điều gì rồi không?