Thái tử dừng bước, chậm rãi hỏi:
“Có phải không, A Yến?”
Thiếu niên đang được dặn dò công việc nghe vậy liền quay đầu lại.
Vệ Trăn đem Kỳ Yến bày ra trước mặt, vốn là muốn mượn miệng hắn làm chứng, lấy việc không có mặt ở hiện trường làm cớ. Nhưng nàng cũng không dám chắc liệu Kỳ Yến có điều tra rõ chân tướng rồi vì nàng mà giấu nhẹm, không đem nàng ra chất vấn hay không.
Ánh mắt Vệ Trăn cùng hắn chạm nhau, như nước trong soi đáy, thần sắc trên mặt chẳng hề dao động, chỉ có đầu ngón tay nàng ẩn dưới tay áo khẽ siết lại như dây đàn căng chặt. Rất lâu sau mới nghe thấy từ miệng hắn đáp một tiếng “Phải.”
Lúc này Vệ Trăn mới lặng lẽ buông lỏng tay áo.
Thái tử cũng chỉ thuận miệng nhắc đến, không truy vấn thêm, chỉ bảo hạ nhân mang áo choàng đến:
“Đêm đã khuya, ta đưa hai huynh muội ngươi trở về tẩm điện.”
Vệ Trăn khẽ lắc đầu:
“Không dám làm phiền điện hạ, thần thiếp đưa đệ đệ hồi cung là được.”
Thái tử vốn ôn hòa lễ độ, có phong thái quân tử, đối với ai cũng như gió xuân ấm áp, chỉ là với Vệ Trăn cũng không hơn không kém.
Hôn sự giữa hai người vốn do đời trước định đoạt, tuy chưa thành thân nhưng cũng không có bao nhiêu cảm tình thân thiết, hiện tại chẳng qua là tân khách tương đãi, ngoài mặt giữ lễ mà thôi.
Vệ Trăn không dám để bản thân trở thành gánh nặng trong mắt hắn, đưa tiễn đến cửa điện rồi dừng lại.
Mưa giăng mịt mùng, giọt nước nhỏ từ mái hiên xuống tựa như chuỗi ngọc bị đứt, từng giọt rơi tí tách xuống nền đất.
Dọc đường trở về, lòng nàng bối rối không yên. Về đến tẩm xá, Vệ Lăng liền hỏi:
“A tỷ làm sao vậy?”
Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng:
“Gần đây tinh thần tỷ luôn bất ổn, có phải do bóng đè quấy nhiễu? Hay là mai ta tìm một đạo sĩ trừ tà đến xem?”
Vệ Trăn vội nói:
“Nơi đây là Ly cung, Thái hậu đang thọ lễ, lúc này mời đạo sĩ đến, e không tiện.”
Nói đến bóng đè, gần đây quả thật nàng thường gặp những giấc mộng quái dị.
Trong mộng là những cảnh tượng đổ nát, từng màn như cưỡi ngựa xem hoa lướt qua trước mắt, lại như phủ một tầng sương mù, mơ hồ không rõ.
Trước nay nàng chưa từng để tâm, cho đến hôm nay...
Nàng từng mơ thấy Cảnh Khác đầy máu ngã trong vũng máu. Giấc mộng đó, nay lại thành sự thật.
Vì sao mộng cảnh lại ứng nghiệm? Như điềm báo tai họa. Chuyện này quá mức tà môn, Vệ Trăn chỉ đành gượng ép quy cho trùng hợp, hoặc do ký ức hỗn loạn sau khi tỉnh mộng.
Nhưng điều khiến nàng lo lắng hơn cả chính là: Cảnh Khác chưa chết. Như một lưỡi dao nhọn giấu trong tim khiến nàng đứng ngồi không yên.
Lúc chạng vạng, nàng trong cơn mưa chạy một mạch về, lại thêm tinh thần mỏi mệt, lúc này chỉ thấy một luồng nóng bốc lên, thân thể mềm nhũn, thần trí dần dần mơ hồ.
Vệ Lăng rời đi trước, gọi ma ma tới.
Nàng tựa trán lên trụ giường, khẽ ho khan, theo bản năng giơ tay chạm bên tai nóng ran, tay chợt dừng lại, thân thể cũng khựng lại theo. Hôm nay nàng mang đôi khuyên tai ngọc trai tua tam tuệ, mà nay vừa tháo chiếc bên phải xuống, lại phát hiện trên đó chỉ còn hai tua, một tua đã mất.
Là mất ở đâu? Nàng còn nhớ rõ trước khi dự yến vẫn còn nguyên vẹn.
Việc này vốn chẳng có gì nhưng nay vừa xảy ra chuyện lớn, nếu khuyên tai kia rơi ở nơi không nên rơi... Vệ Trăn nghĩ đến đây, sau gáy toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi xa yến điện tĩnh lặng nằm trong bóng tối, như một mãnh thú ngủ say, lộ ra hàn ý thâm sâu.
Giờ Tý đã qua, tại một điện trong Ly cung Chương Hoa, ánh đèn vẫn chưa tắt, thị vệ đang điều tra hiện trường.
Máu trên mặt đất đã được lau sạch, nhưng mùi tanh vẫn nồng nặc, khó lòng phai.
Một thị vệ cúi đầu điều tra gầm giường, trong khóe mắt chợt có tia sáng phản chiếu. Hắn ngồi xổm xuống, luồn tay sờ soạng dưới gầm giường rồi lấy ra một vật.
“Thiếu tướng quân"
Kỳ Yến đang đứng bên lư hương, nghe tiếng liền quay người lại.
Thị vệ hai tay dâng vật lên. Đó là một tua khuyên tai trân châu, nửa dính máu, nửa phát ra ánh sáng ảm đạm. Trân châu kia hình tròn bóng mượt, trong suốt sáng ngời, nhìn qua liền biết không phải vật phàm.
“Tiểu nhân phát hiện vật này dưới gầm giường, có vẻ như là đồ nữ tử đeo bên người, phía trên có máu, chỉ e… có liên quan đến điện hạ Cảnh Khác.”
Kỳ Yến đưa tay nhận lấy, mày khẽ nhíu lại:
“Hình như đã gặp ở đâu.”
“Thiếu tướng quân nhận ra vật này?”
Ngón tay Kỳ Yến khẽ gõ lên chuỗi châu, trầm mặc không đáp.
Hình ảnh lúc chạng vạng lục soát cung chợt hiện trong đầu hắn, cuối cùng dừng lại tại một màn trong tẩm cung: nữ tử quay mặt nhìn hắn, ánh sáng trân châu bên má thoắt ẩn thoắt hiện - đúng là kiểu khuyên tai này.
Hắn nhẹ giọng nói:
“Là nàng.”
Thị vệ còn muốn dò hỏi, Kỳ Yến đã khép bàn tay, con ngươi sáng lên nhanh chóng bước về phía bên giường:
“Lục soát lại, không thể chỉ có mỗi vật này. Nhất định còn có manh mối khác.”
Thị vệ ôm quyền đáp:
“Vâng!”
Ngoài đình viện, từng trận sấm mùa xuân vang lên, mưa vỗ mặt hồ, khơi dậy từng vòng gợn nước. Một đêm phong vũ trầm trầm, dưới cửa sổ, tán hải đường đẫm nước khẽ cong, trĩu xuống dáng vẻ mềm mại yếu ớt.
“Tiểu thư? Tiểu thư?”
Vệ Trăn mồ hôi đẫm tóc mai, từ trong mộng choàng tỉnh.
Ánh sáng nhàn nhạt từ màn lụa chiếu vào, phản chiếu gương mặt nàng trắng bệch không huyết sắc. Gò má và cổ nàng phủ kín mồ hôi lạnh, ánh mắt ẩn ẩn kinh hoảng ngấn lệ, tóc dài ướt đẫm quấn lấy cần cổ trắng tuyết, bờ môi bệnh trạng ửng đỏ như cánh hoa sơn trà sắp héo.
Nàng hoang mang nhìn quanh, rốt cuộc trông thấy một gương mặt quen thuộc đầy từ ái - chính là Điền A Mỗ hầu hạ nàng từ nhỏ.
“A… Mỗ…”
Điền A Mỗ trong mắt đầy thương xót, lấy khăn ướt nhẹ nhàng lau mồ hôi nơi thái dương cho nàng, nói khẽ:
“Tiểu thư hôm qua gặp mưa bị cảm lạnh, phát sốt suốt đêm. Vừa rồi lại gặp ác mộng sao?”
Vệ Trăn thở dốc, nàng mơ thấy cảnh tượng trong ấm điện tối qua - Cảnh Khác nhào tới phía nàng.
Suốt đêm qua nàng tỉnh giấc nhiều lần, mở mắt ra đều là ánh nến leo lắt, thứ ánh sáng mờ ám ấy như máu tươi nhuộm đỏ cả gian phòng.
Miệng khô lưỡi đắng, nàng nhắm mắt lại, tự nhủ: không được nghĩ nữa, chỉ là mộng thôi, tất thảy chỉ là hư ảo.
Điền A Mỗ thấp giọng:
“Bên ngoài có người chờ gặp tiểu thư, người muốn gặp không?”
“Ai?” Đầu óc Vệ Trăn mơ màng, phản ứng chậm hơn nửa nhịp.
“Là thiếu tướng quân Kỳ Yến. Nửa canh giờ trước đã tới chờ ở sảnh ngoài. Nô tỳ vốn lấy cớ tiểu thư nhiễm phong hàn không tiện gặp khách để từ chối, nhưng hắn nói không sao, nhất định muốn gặp tiểu thư một lần.”
Lời vừa dứt, thần trí Vệ Trăn như cục sắt hồng vừa bị quăng vào nước lạnh, tức thì thanh tỉnh trở lại.
Bởi đêm qua trong mộng, ngày thứ hai sau khi nàng làm Cảnh Khác bị thương, người phụ trách điều tra - Kỳ Yến - đã đến tìm nàng, nói muốn gặp mặt, đề cập đến việc tìm được chứng cứ, thậm chí nói sẽ tâu lên quân thượng.
Những gì xảy ra trong mộng, giờ phút này… lại trùng khớp với thực tại.
Điền A Mỗ hỏi:
“Tiểu thư có muốn đi gặp hắn không?”