“Đúng rồi, còn có chó nhỏ của chúng ta nữa, nó cũng nên có một gian phòng nhỏ.”
Vệ Trăn ngồi xổm xuống cùng hắn, giơ tay căn kích cỡ cho gian phòng của chó nhỏ, rồi dựa đầu lên vai hắn, dịu giọng nói: “Ngoài ra, có thể dựng một bàn đu dây.”
Kỳ Yến nghiêng đầu nhìn nàng, cười nói: “A Trăn, ta vốn đã tính làm rồi.”
Vệ Trăn khẽ sững người, sau đó phì cười thành tiếng: “Tấn Vương bận rộn như vậy, mỗi ngày đều phải xử lý chính vụ, còn có thể rảnh rỗi làm những việc ấy sao?”
Ánh nắng đổ xuống gương mặt hắn, Kỳ Yến hơi cong khóe môi, lười biếng nói: “Tất nhiên rồi, có vương hậu vì ta phân ưu, ta sao lại không có thời gian chứ? Chỉ là một cái bàn đu dây nho nhỏ mà thôi.”
Lúc ấy, ánh mặt trời buổi trưa chói chang gay gắt, Vệ Trăn thấy mồ hôi đã lấm tấm trên thái dương hắn, bèn lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau đi: “Chúng ta vào trong nghỉ ngơi một chút.”
Hai người dắt tay nhau trở về đại điện, Vệ Trăn bước vào phòng, thấy trên bàn bày một chiếc tráp nhỏ, liền tiến đến hỏi: “Đây là vật gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT