Cảnh Hằng khẽ thở dài một tiếng:
“Ngươi và ta lớn lên cùng nhau, tình như thủ túc. Đợi ngươi rời đi, ta tất sẽ tận tâm chiếu cố muội muội ngươi, quyết không để nàng chịu nửa phần ủy khuất. Ngày sau ta xưng vương, tất sẽ ghi nhớ huynh muội các ngươi từng có công.”

Nước mắt Vệ Chương lặng lẽ rơi xuống, thấm ướt mu bàn tay, môi run rẩy hồi lâu cuối cùng cũng miễn cưỡng thốt ra một chữ: “Được.”

Cảnh Hằng thấy lời đã nói hết, liền gật đầu:
“Thế thì cô không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa.”

Vệ Chương nước mắt đầm đìa, quỳ gối trên sập tạ ơn.

Cảnh Hằng ra đến cửa điện, đợi cánh cửa đóng lại, hoạn quan bên người hắn thấp giọng hỏi:
“Điện hạ, lời người vừa nói... là thực sao?”

“Là thực?” Cảnh Hằng bật ra một tiếng cười nhạt.

Lưu đày đường xa, dọc đường gian nguy trùng trùng. Nếu gặp phải lưu dân hay thổ phỉ, còn nói gì tới giữ được mạng? Những năm qua, Vệ Chương thay hắn làm không ít chuyện dơ bẩn. Chỉ cần huynh muội bọn họ vẫn còn chút giá trị lợi dụng, hôm nay hắn liền không ngại cứu một mạng.

Mưa lớn như trút nước, bóng dáng Cảnh Hằng khuất dần trong màn đêm, dần dần dung hòa vào đêm tối mênh mang.

Sáng sớm hôm sau, ngoài viện Vệ phủ bỗng nổi lên một trận hỗn loạn.

Quan binh phụng mệnh đến bắt Vệ Chương, lục soát rồi lôi hắn ra khỏi tẩm xá. Vệ Chiêu cùng Tống thị thất thểu đuổi theo, phía sau vang lên tiếng khóc lóc kêu gào thảm thiết.

Cảnh Khác vừa mất, những người từng đi cùng Vệ Chương ngày đó đều bị liên lụy tra hỏi. Điều Vệ Trăn lo lắng nhất chính là việc này liệu có kéo đến cả nàng.

Hai ngày sau, mọi chuyện lại lắng xuống.

Nàng đóng cửa không ra, trái lại Vệ Chiêu cùng Tống thị năm lần bảy lượt đến gõ cửa, muốn gặp nàng, cầu nàng vì tình cũ giữa mẫu thân và Sở vương năm xưa, ra mặt thay Vệ Chương cầu tình.

Vệ Trăn viện cớ thân thể không khỏe, khéo léo từ chối.

Đến chiều hôm đó, bên ngoài truyền đến tin tức: Sở vương niệm tình Vệ gia có công từ trước, miễn Vệ Chương tử tội, lưu đày đến vùng biên cảnh Ngô Cang.

Điền A Mỗ thuật lại thánh chỉ, Vệ Trăn liền cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Nếu Sở vương thật sự muốn truy cứu, việc này sao có thể không dính dáng tới nàng? Nhưng từ đầu đến cuối, Sở vương lại chưa từng truyền nàng vào cung. Là ai khiến Vệ Chương kín mồn kín miệng như thế?

Một gương mặt ôn hoà hiện lên trong tâm trí nàng.

Kỳ thực hai ngày nay, nàng cũng đang suy nghĩ làm cách nào để thỉnh cầu Thái tử từ hôn. Tuy đã hạ quyết tâm nhưng hôn sự này không phải cứ muốn là có thể dễ dàng lui được.

Nàng còn đang trầm ngâm, bên ngoài thị nữ đã tiến vào bẩm báo:
“Tiểu thư, Thái tử điện hạ giá lâm.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play