Khóe môi hắn khẽ cong, rồi lại rũ xuống, môi mỏng mím thành một đường thẳng:
“Công chúa hẳn cũng thấy, tại hạ tặng chủy thủ không phải không có nguyên do. Nữ nhi gia son phấn là chuyện thường tình, công chúa hẳn cũng không thiếu? Tại hạ cảm thấy công chúa bất đồng với nữ tử tầm thường nên mới dâng chủy thủ, nghĩ nó rất hợp với người. Công chúa mang bên mình, dẫu phòng thân hay dùng thế nào đều vô cùng thích đáng.”
Hắn đưa cung tiễn trong tay ra, Vệ Trăn lại chưa vội tiếp nhận, khẽ nói: “Thất điện hạ tặng vật quý như vậy, ta sao dám nhận? Điện hạ nhớ đến sinh thần ta, ngày khác ta tất sẽ đích thân tới tạ ơn.”
“Không cần.” Hắn đáp. “Hôm nay là sinh thần công chúa, sao còn cần nói lời tạ ơn?”
Vệ Trăn mệt mỏi đến cực điểm, thân thể gần như không thể đứng vững, lúc nàng lảo đảo, Cơ Uyên liền duỗi tay đỡ lấy cánh tay nàng.
Hắn dừng một lát rồi nói: “Nếu công chúa thực muốn tạ ơn, chẳng hay ngày khác có thể cùng ta xuất cung, vào rừng đi săn?”
Trong đầu Vệ Trăn rối loạn như một đám bùn nhão, theo bản năng muốn từ chối. Gần đây nàng được không ít lang quân mời mọc, riêng Cơ Uyên, đây là lần đầu tiên chủ động đến mời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play