Kỳ Yến dắt Vệ Trăn đi dọc theo triền núi bên cạnh, vạt áo hai người tung bay trong gió, cỏ cây lay động vờn quanh. Hắn vòng tay ra sau, nhẹ nhàng che đôi mắt nàng lại.
Khi đã đến sườn núi, hắn lại thật lâu không buông tay xuống, chỉ khẽ nói:
“Vệ Trăn, hôm nay ta đến dự yến hội, thấy nàng một mình ngồi đó. Nàng có biết ta đã nghĩ gì không?”
Vệ Trăn chậm rãi đặt tay lên tay hắn, hỏi khẽ:
“Chàng nghĩ gì?”
“Ta nghĩ, một nữ tử tốt đẹp như vậy, sinh thần sao có thể cô đơn trải qua? Nàng nên xứng đáng có được mọi điều tốt đẹp trên thế gian, như ánh trăng trên trời, như ngân hà cuồn cuộn, như cảnh núi non trùng điệp. Nhưng nàng giữa đêm đen lại chẳng thể thấy rõ, ta chỉ mong có một ngày nàng có thể thực sự nhìn thấy ánh đêm. Mà ta, nguyện vì nàng hoàn thành tâm nguyện ấy.”
Thanh âm thiếu niên theo gió đêm dịu dàng khẽ lướt vào tai nàng, trái tim Vệ Trăn đập nhanh rối loạn trong lồng ngực.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT