Khắp nơi cỏ cây xanh mướt, núi non trập trùng.

Cảnh Khác đứng nơi sườn núi, thân hình ẩn sau bóng cây cao. Từ chỗ hắn đứng, cảnh tượng ở bãi săn phía trước đều thu hết vào mắt.

Thị vệ bên người bẩm: “Vệ đại tiểu thư đã phái một gã thị vệ trở về.”

“Không cần để ý." Cảnh Khác cất giọng khàn khàn.

“Điện hạ, hiện tại có cần động thủ không?”

“Cứ dụ nàng tiến thêm vào trong một chút. Phía Vệ Chương đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?”

“Dã thú đã bố trí đâu vào đấy, thuộc hạ sẽ sai người đến tra xét lại lần nữa.”

Ánh mắt Cảnh Khác rơi xuống bóng dáng thiếu nữ váy đỏ như lửa, khóe môi khẽ cong, nở một nụ cười giễu cợt.

Thị vệ của Vệ Trăn thúc ngựa băng băng ra khỏi rừng, men theo bìa cỏ mà vòng qua một đoạn, vẫn không tìm thấy Vệ Lăng. Trong cơn cùng quẫn, hắn ta đành quay về tìm quân lính hỗ trợ. Binh lính liền dẫn hắn đến trước mặt Kỳ Yến. Binh mã trong Ly cung đều do vị thiếu tướng quân này nắm giữ.

“Thiếu tướng quân, tiểu thư nhà ta đang ở trong khu rừng săn, cần mượn ít nhân thủ, không biết có thể làm phiền ngài cho mượn một đội thị vệ?”

“Nàng ở trong rừng?” Kỳ Yến nhíu mày hỏi lại.

“Vâng, tiểu thư lúc ấy vội vã vào rừng. Nếu giờ quay lại Ly cung điều động gia đinh hộ vệ, e là mất không ít thời gian. Bởi vậy mới đến xin thiếu tướng quân thuận tiện chiếu cố một phen.”

“Thiếu tướng quân." Bên cạnh có người bước nhanh lên đài, cúi đầu bẩm, “Vệ Chương vừa rồi lén lút tiến vào rừng săn. Hạ quan lập tức phát hiện, vội đến bẩm báo.”

Mặt trời dần khuất, thái dương sắp lặn sau núi. Giờ này phút này, Vệ Chương vào rừng, rốt cuộc là vì điều gì?

Sắc mặt Kỳ Yến lãnh lẽo, tay nắm chuôi kiếm bên hông, trầm giọng quát: “Lập tức dẫn theo một đội nhân mã theo bản tướng vào rừng."

Chốn thâm sơn cùng cốc.

Vệ Trăn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, sau khi thị vệ tùy thân rời đi, nàng liền chú ý quan sát bốn phương. Mới rồi trong rừng phía trái có động tĩnh chim chóc bay lên, nếu nàng lập tức quay đầu ngựa, hướng bên trái phóng đi, hẳn là có thể chạm mặt một đội quý tộc đi săn khác.

Nàng không chần chừ thêm, chỉ khẽ đưa mắt, thị vệ bên cạnh lập tức hiểu ý.

Hai người cùng lúc muốn quay đầu ngựa lại thì ngay lúc ấy một mũi tên bắn ra từ sau cánh rừng, cắm thẳng vào lưng thị vệ.

Người nọ ngã khỏi ngựa, máu nóng bắn tung tóe, văng cả lên mặt Vệ Trăn.

Hơi ấm của máu còn chưa tan, nàng đã toàn thân cứng đờ. Gương mặt trắng bệch, nàng chậm rãi quay đầu nhìn lại. Một thân ảnh cao lớn đẩy rừng cỏ rậm rạp mà chậm rãi bước ra.

Sau lưng Vệ Chương đeo một thanh chủy thủ sáng loáng, mặt mang nụ cười sâu thẳm, ánh mắt nhìn nàng chẳng khác nào mãnh thú nhìn con mồi trong tầm mắt.

“Muội muội, đã lâu không gặp.”


 


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play