Làm xong những thứ này, liền vác sọt ra ngoài.

Đến huyện thành, nàng hái một giỏ du đào, một rỗ cherry, còn mang theo hộp thức ăn lớn đi tới cửa sau Tần phủ.

Nàng mới vừa đi tới đầu ngõ, Tần bà tử liền nhanh chóng chạy về phía nàng.

"Cô nương! Tiểu cô nương! Ở đây!"

Thẩm Chỉ cười cười,"Bà bà, sao bà đến sớm vậy? Hôm nay ta không bán cho người khác đâu, bà yên tâm."

Tần bà tử cười híp mắt,"Ta cũng không có biện pháp, vạn nhất lại bị người ta cướp mất thì phải làm sao?"

Ánh mắt bà đảo một vòng trên người Thẩm Chỉ,"Hôm nay ta muốn mua tất cả du đào, còn muốn mua cả quả đỏ hôm qua nữa! Đều để cho ta."

Thẩm Chỉ gật đầu,"Được."

Nàng đặt sọt xuống, bắt đầu cân du đào và cherry cho Tần bà tử.

"Bà bà, tính ra tổng cộng là bốn trăm văn."

Tần bà tử gật gật đầu, lập tức lấy tiền ra.

Đổ trái cây vào một cái sọt khác, Thẩm Chỉ lại đưa hộp thức ăn lớn trong tay cho Tần bà tử.

"Bà bà, đây là một chút đồ ăn ta làm, bà có thể nấu chút cơm cho thiếu gia nhà bà ăn kèm, những thứ này đều rất khai vị."

Tần bà tử do dự một chút, gật gật đầu: "Cám ơn ngươi, nha đầu."

Bà từ trong túi tiền móc ra hai trăm văn đưa cho Thẩm Chỉ,"Cảm ơn ngươi đã nghĩ ra, nhưng lần sau ngươi đừng làm nữa, thiếu gia nhà ta kén ăn, không biết có ăn hay không."

Thẩm Chỉ không từ chối, nhận lấy tiền,"Ừ, được, nếu ăn ngon, lần sau cứ gọi ta."

Tần bà tử: "Được."

"Đúng rồi, bà bà, ngày mai ta sẽ không tới, trong nhà có việc, bất quá nhiều trái cây như vậy cũng đủ cho thiếu gia nhà bà ăn vài ngày rồi."

"Được, nhưng sau này ngươi nhất định phải tới, nếu không thiếu gia ăn hết, chúng ta cũng không biết đi đâu tìm ngươi."

"Được!"

Tần bà tử lưng đeo sọt chứa quả du đào và cherry đi vào trong, cúi đầu nhìn hộp thức ăn nặng trịch trong tay, nghĩ đến hai trăm văn vừa đưa ra kia, trong lòng phiền muộn.

Người nhà quê làm có thể có cái gì ngon?

Nếu không phải vì sau này muốn mua trái cây của Thẩm Chỉ, bà mới không tốn nhiều tiền như vậy mua đồ ăn nàng làm đâu.

Ai, thật sự là phiền lòng.

"Thiếu gia, du đào và quả đỏ đã mua về rồi đây!"

"Thiếu gia!"

Trở lại trong viện nơi ở của Tần Cửu An, vẻ mặt phiền muộn của Tần bà tử lập tức biến mất, thay vào đó lại cười ha hả.

Nghe thấy động tĩnh, Tần Cửu An vội vàng ra đón bà. Thấy bà cõng đều là trái cây, trên mặt hắn rốt cục có ý cười.

"Thiếu gia, số trái cây này không chia cho ai hết, tiểu nha đầu bán trái cây hai ngày tới sẽ không đến, đều giữ lại cho ngươi."

Tần Cửu An tùy ý gật đầu, nhân tiện nói: "Tần a di, giúp ta rửa một đĩa bưng tới đi."

"Này! Được!"

Tần bà tử trực tiếp đem trái cây đều đặt ở bên cạnh Tần Cửu An, đem hộp thức ăn lớn trong tay tùy ý đặt ở một bên, liền vội vàng đi rửa trái cây cho Tần Cửu An.

Tần Cửu An ngồi xuống bàn tiếp tục đọc sách, chỉ là nhìn một hồi ánh mắt lại không tự chủ được rơi xuống hộp thức ăn.

Tần a di mua được món gì đặc biệt sao? Sao lại dùng hộp thức ăn lớn như vậy?

"Thứ gì vậy?"

Hắn nói thầm một câu, liền mở hộp thức ăn ra.

Lúc Tần bà tử bưng hai đĩa trái cây trở về, liền nhìn thấy thiếu gia nhà mình đang tò mò nhìn chằm chằm vào hộp thức ăn mà bà mang về.

Bà đặt trái cây xuống, tùy ý nói: "Thiếu gia, cái này ngươi cũng đừng nhìn, chỉ là đồ ăn mà nha đầu nông hộ làm thôi, làm sao có thể ăn ngon?"

"Nếu ngươi có khẩu vị, ta liền đi phòng bếp nhỏ nấu canh gà cho ngươi, làm thịt cho ngươi ăn."

Tần Cửu An không trả lời.

Tần bà tử nghi hoặc đi tới bên cạnh hắn, nhìn vào bên trong hộp thức ăn, bà sửng sốt một chút,"Đây là thịt gì vậy?"

Tầng đầu tiên của hộp thức ăn là một đĩa lớn gà xé phay.

Đến gần là có thể ngửi thấy một mùi vị chua cay nhẹ nhàng khoan khoái. Màu sắc nhìn cũng rất đẹp, Tần bà tử không khỏi nuốt nước miếng, chẳng lẽ thật đúng là có thể ăn?

"Ực..."

Cổ họng Tần Cửu An khẽ động.

Tần bà tử nhìn hắn, do dự một chút rồi hỏi: "Thiếu gia, để ta nhìn xem bên trong còn có gì."

"Ừ."

Rất nhanh, trên bàn đặt một đĩa lớn gà xé phay, một đĩa lớn chân gà sốt chanh, cùng với một đĩa ngó sen trộn cay.

Đồ ăn lấy ra, vị chua cay nồng đậm xông thẳng vào mũi, hương trái cây nhẹ nhàng khoan khoái của chanh cũng đặc biệt mê người.

Chủ tớ hai người cứ như vậy nhìn ba đĩa đồ ăn mà nuốt nước miếng, giống như choáng váng.

Tần Cửu An ngửi thấy vị chua cay độc đáo này, nước miếng không ngừng chảy ra.

"Tần a di, có cơm không?"

Tần bà tử ngơ ngác gật đầu,"Có."

"Cho ta một chén cơm!"

Tần bà tử cũng không trả lời, vội vàng chạy tới phòng bếp nhỏ, bưng một chén cơm nóng hầm hập.

"Thiếu gia, cơm đây."

Tần Cửu An gắp một đũa gà xé phay bỏ vào miệng, thịt gà mềm mại khai vị không có dầu mỡ như trong tưởng tượng của hắn, đặc biệt thơm.

Tê...

Chỉ là thịt gà này có chút tê đầu lưỡi, cũng không biết là cho thêm cái gì vào.

Hắn vội vàng ăn một miếng cơm, tiếp theo lại ăn một miếng gà xé phay.

Càng ăn tốc độ càng nhanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play