Thật sự, nó không nhìn lầm, cái này... đứa bé này chính là đứa bé đáng thương trong giấc mơ kia nha!

Còn hai người lớn này là... là cha mẹ của tiểu mập mạp và đứa bé kia!

Sở Cẩm Chu choáng váng.

Nó nhéo nhéo thịt mềm mại trên người mình, dần dần hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hình như nó đã biến thành tên mập mạp xấu xa kia.

Nó không biết tại sao mình lại biến thành tiểu mập mạp xấu xa này, nhưng sự thật chính là như vậy...

Nghĩ thông suốt, nó dần dần bình tĩnh lại, nó từ một đứa trẻ lớn biến thành đứa trẻ nhỏ.

Nhưng nó biết mình chính là chiếm lấy thân thể của người khác, chiếm lấy cha mẹ và đệ đệ của người khác.

Sở Cẩm Chu rất áy náy, tuy rằng tiểu mập mạp là một tiểu xấu xa, mặc dù có vẻ như hắn đã chết, tuy rằng hắn muốn hại chết cha của hắn, nhưng ngược lại là hại chết chính mình, nhưng mà...

Trong lòng nó vẫn rầu rĩ, thật khổ sở.

Sáng hôm sau, mặt trời ấm áp đã lên.

Thẩm Chỉ dụi mắt đứng dậy, đang chuẩn bị mặc áo ngoài, liền đối diện với một đôi mắt to tròn.

Nàng sửng sốt một chút, lập tức hỏi: "Chu Chu, thế nào? Còn khó chịu không?"

Nói xong, nàng sờ sờ đầu nó,"Nếu có chỗ nào không thoải mái thì nói cho nương biết."

Sở Cẩm Chu ngơ ngác nhìn nàng, từ nhỏ nó đã không cha không mẹ, chưa từng gọi ai là nương.

Đây cũng là lần đầu tiên có người quan tâm đến nó như vậy.

Đoàn trưởng bá bá tuy rằng đối xử với nó rất tốt, nhưng bá bá rất nghiêm khắc, từ khi nó năm tuổi, đã theo bá bá học cách cầm súng như thế nào, làm thế nào để giết địch nhân.

Thấy nó không có phản ứng, vẻ mặt cũng không hung ác như trước, Thẩm Chỉ có chút lo lắng,"Vẫn không thoải mái sao?"

Môi Sở Cẩm Chu run lên, nương của nó...

Dù sao tiểu xấu xa đã chết, nó đã tới đây, vậy nó liền làm hắn đi.

Làm con của cha nương hắn, làm ca ca của đứa bé đáng thương, nó có thể làm rất tốt, chắc chắn còn tốt hơn tên mập xấu xa kia.

"Con không sao, nương đừng lo lắng cho con." Thanh âm của nó rất thấp, yếu ớt.

Thẩm Chỉ chưa từng thấy nó nghe lời như vậy, ngoan ngoãn như vậy, nhất thời còn có chút không quen.

Bất quá đi qua Quỷ Môn Quan một lần, trong lòng sợ hãi cũng là bình thường.

"Không sao là tốt rồi, đêm qua con chưa ăn cơm, nương nấu cháo cho con, con ngoan ngoãn ngủ đi, không được khi dễ đệ đệ và cha con."

Sở Cẩm Chu nhịn không được nhéo bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng gật đầu,"Cám ơn nương-"

Thẩm Chỉ nhướng mày, đứa nhỏ này thiếu chút nữa đã chết, rốt cục cũng ngoan?

Trên khuôn mặt mập mạp xinh đẹp của nó không có bất kỳ khó chịu tức giận gì, nhìn vẫn khiến người ta thích.

Thẩm Chỉ nhịn không được nhéo mặt nó rồi mới đi ra ngoài.

Sở Trường Phong không biết tỉnh lại từ lúc nào, chàng nghiêng đầu nhìn chằm chằm Sở Cẩm Chu.

Nhận thấy được ánh mắt của Sở Trường Phong, Sở Cẩm Chu nhìn về phía chàng.

Có thể là bởi vì tiểu mập mạp muốn độc chết cha hắn, cho nên Sở Cẩm Chu cảm thấy đặc biệt chột dạ cùng hối lỗi.

Nó rũ mắt cũng không dám nhìn Sở Trường Phong.

Sở Trường Phong thần sắc phức tạp, chàng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, cũng không biết phải giáo dục Sở Cẩm Chu ra sao.

Đứa nhỏ này... Sao lại lớn lên như vậy?

Sở Cẩm Chu bị chàng nhìn đến hoảng hốt, nhìn đến sợ hãi, liền nhắm chặt mắt lại, nhỏ giọng nói: "Cha, con xin lỗi, sau này con sẽ không nghịch ngợm nữa, sẽ không làm chuyện xấu nữa, người đừng giận con."

Sở Cẩm Chu cẩn thận từng li từng tí xin lỗi, tiểu mập mạp này thật sự là quá ác liệt, nếu như nó không xin lỗi, vạn nhất bọn họ đều không cần nó, nó nên đi đâu?

Bọn họ tốt như vậy, nếu như nó thật sự có thể làm con của bọn họ, cho dù là thân tình trộm được, nó cũng sẽ cố gắng nâng niu trong lòng bàn tay.

Sở Trường Phong giật mình một chút, Sở Cẩm Chu xin lỗi, loại chuyện này là chưa bao giờ xảy ra.

"Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi."

Đôi mắt Sở Cẩm Chu mở to, cố gắng làm cho biểu tình của mình chân thành tha thiết một chút.

Sở Trường Phong chưa từng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn này làm ra vẻ nghe lời, ngoan ngoãn như vậy, trong nháy mắt tưởng là mình đang nằm mơ.

"Cha..."

Sở Trường Phong thở dài, mím môi,"Vậy sau này phải ngoan ngoãn, không được bắt nạt đệ đệ, không được nghịch ngợm nữa."

"Vâng vâng!"

Sở Cẩm Chu thở phào nhẹ nhõm, thật tốt quá, người cha này nguyện ý tha thứ cho nó.

Trong lòng có chút kích động, nó nhịn không được nắm chặt tay, nhưng mà bàn tay nhỏ bé nắm trong lòng bàn tay của nó bị đè ép, cảm giác được một trận đau đớn, nhịn không được giãy giụa.

"Hừ... hừ hừ..."

Sở Cẩm Niên nhắm mắt lại, nhưng cái miệng nhỏ nhắn lại vểnh lên thật cao, dường như còn chưa tỉnh,"Đau... Đừng... đừng đánh Niên Niên... hư..."

Tiểu gia hỏa mềm nhũn nói thầm vài câu, rồi lại hừ hừ ngủ say.

Sở Trường Phong khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đen sì của nó.

Sở Cẩm Chu thấy trong ánh mắt của cha là nồng đậm cưng chiều dành cho con.

Nó có chút hâm mộ.

Nhưng nghĩ lại, rất nhanh liền nghĩ thông suốt, đứa bé ngoan như vậy đương nhiên là khiến người ta yêu thích.

Giống như tiểu mập mạp làm cho người ta chán ghét như vậy, trước kia còn luôn khi dễ cha hắn, cha hắn thích hắn mới là lạ!

Trong lòng tiêu tan, Sở Cẩm Chu nhéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của đệ đệ, liền xốc chăn bò dậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play