Sở Cẩm Niên rúc vào trong chăn, do dự thật lâu, lặng lẽ đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại ấm áp của ca ca.
Nó híp mắt, vui vẻ đá nhẹ chân một cái, mới nhắm mắt lại.
Sở Cẩm Chu cau mày, ký ức hỗn độn phức tạp trong đầu không ngừng cọ rửa.
Nó sợ hãi và hoảng loạn.
Rơi vào trong giấc ngủ, làm sao cũng không tỉnh lại được.
Nó luôn cảm thấy mình bị thứ gì đó cuốn lấy, không thở được, không cử động được.
Cuối cùng trong lúc giãy giụa, nó tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra đã đen thui, cái gì cũng không thấy rõ.
Qua một hồi lâu, nó muốn nhúc nhích, lúc này mới phát hiện tay mình bị thứ gì đó nắm, trong ngực cũng có thêm cái gì đó ấm áp.
Nó ngẩn người, ánh mắt thích ứng với bóng tối, nương theo ánh trăng, rốt cục nó cũng thấy rõ trong lòng mình là cái gì.
Là... là một đứa bé.
Là một đứa bé rất gầy rất gầy.
Sở Cẩm Chu đã gặp qua rất nhiều đứa bé đáng thương, cũng đã gặp qua rất nhiều thi thể của chúng, rất nhiều đứa bé đều gầy như vậy.
Nó nhịn không được ôm đứa bé trong ngực càng chặt hơn, mùa đông giá rét, nếu không thể làm cho đứa bé ấm lên, nói không chừng sẽ bị đông chết.
Ngoại trừ những đứa bé bị giết, bị nổ, chết cóng chết đói cũng rất nhiều.
Đoàn trưởng bá bá nói, những đứa bé chính là tương lai của đất nước, cần phải bảo vệ bọn họ thật tốt.
Cho dù chính nó cũng chỉ là một đứa bé tám tuổi, nhưng ở trong quân doanh, những người tám chín tuổi trở lên không được tính là trẻ con nữa, bọn họ là chiến sĩ!
Nhưng khi ôm đứa bé này, nó dần dần nhận ra có điều gì đó không đúng.
Tại sao càng ôm lại càng nóng? Đây không phải là mùa đông.
Sở Cẩm Chu ngây người.
Đúng rồi.
Chẳng phải bọn họ đang canh gác trong tuyết sao? Chờ đến khi trời sáng đánh cho kẻ thù một đòn chí mạng.
Trên chiến trường này sao lại có trẻ con?
Không đúng không đúng, Sở Cẩm Chu đột nhiên nghĩ đến cái gì, thân thể đột nhiên lạnh lẽo.
Nó... hình như đã chết rồi.
Nó nhớ mình đã ôm bom lao vào doanh trại địch và sau đó "bùm" nổ tung.
Nó chết rồi a.
Nhưng mà... Nhưng tại sao hiện tại toàn thân nó đều không đau?
Sở Cẩm Chu kinh hoảng nhìn xung quanh.
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ nó đã trở thành tù binh?!
Sở Cẩm Chu hít ngược một hơi khí lạnh.
Tù binh... nó tuyệt đối không thể làm tù binh!
Cho dù bị địch nhân giết, bị tra tấn, nó cũng sẽ không khuất phục!
Cùng lắm thì để cho bọn họ một súng bắn chết mình!
"Ưm... Ca ca... Đừng mắng Niên Niên... Đừng mắng..."
Bỗng nhiên, đứa bé trong ngực thì thào một tiếng.
Cả người Sở Cẩm Chu căng cứng.
Nuốt một ngụm nước miếng, nó nhìn sang hai bên, thấy được một nam một nữ.
Nó càng thêm hoang mang.
Bọn họ... là ai?
Mượn ánh trăng, cố gắng nhìn rõ mặt bọn họ, Sở Cẩm Chu ngây ngẩn cả người.
Đây là... Đây là người trong giấc mơ của nó.
Nó nhớ lại buổi tối hôm trước khi lén mang gói thuốc nổ đi đánh bom kẻ thù, nó đã ăn khoai lang rất ngon.
Một củ to, nóng hổi.
Nó chưa từng ăn qua khoai lang ngon như vậy, từ khi bắt đầu có trí nhớ, nó đã không có cha mẹ, được đoàn trưởng bá bá nhặt về, lớn lên trong mưa bom bão đạn.
Sau khi lớn lên liền đi theo đoàn trưởng bá bá, giết địch nhân.
Cuộc sống quá khổ, khoai lang là thứ rất hiếm, đại đa số thời gian nó đều đói bụng.
Đoàn trưởng bá bá luôn nói đợi đến khi giải phóng, sẽ mua thịt cho nó ăn, nhưng... nó cuối cùng vẫn không đợi được.
Suy nghĩ càng bay càng xa, Sở Cẩm Chu vội vàng lắc lắc đầu, không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này.
Nó ăn xong khoai lang, liền ngủ thiếp đi, sau khi ngủ liền mơ thấy người một nhà.
Người một nhà ăn mặc rất kỳ quái, nó chưa từng gặp qua, trong mơ có một người nó đặc biệt chán ghét, là một tiểu mập mạp.
Tiểu mập mạp sẽ đánh cha mẹ hắn, còn khi dễ đệ đệ hắn.
Đệ đệ của hắn còn nhỏ như vậy, chỉ một chút xíu, mỗi ngày đều không có cơm ăn, không chỉ bị đói bụng, còn bị hắn bắt nạt.
Sở Cẩm Chu cảm thấy tiểu mập mạp thật sự quá xấu xa! Nếu như nó cũng có một đệ đệ đáng yêu ngoan ngoãn như vậy, nó nhất định đem tất cả mọi thứ đều cho đệ đệ!
Nghĩ tới đây, nó vội vàng nhìn đứa bé trong ngực, xem xong, nó xác định.