Chương 27: Đưa thịt
Trong lòng Sở Trường Phong có chút chua xót, trên đời này, con nhà ai mà không phải là bảo bối?
Đứa trẻ nào mà không biết mình có địa vị gì trong lòng người nhà?
Duy chỉ có tiểu ngốc tử nhà mình, tiểu đáng thương này chỉ vì một câu nói như vậy, vừa thẹn thùng lại đắc ý, còn rất hưng phấn.
Nhìn ra tiểu gia hỏa đã sớm muốn nói, chỉ là ngượng ngùng, mới nghẹn lâu như vậy.
Sở Trường Phong cố gắng cầm bàn tay nhỏ bé đen sì của tiểu gia hỏa,"Cha không phải đã nói với con sao? Niên Niên vốn là bảo bối của nhà chúng ta, đây là sự thật, vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
Sở Cẩm Niên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, có chút khẩn trương lại có chút chờ mong,"Vậy nương có thể cũng vĩnh viễn thích Niên Niên hay không?"
Sở Trường Phong gật đầu,"Sẽ."
Sở Cẩm Niên mi mắt cong lên, trong nháy mắt trên gương mặt lộ ra hai lúm đồng tiền,"Niên Niên là bảo bối."
"Niên Niên là bảo bối."
Nó rung đùi đắc ý, vui vẻ nhỏ giọng nói thầm.
Sở Trường Phong: "Ừ, là bảo bối, là bảo bối của cha."
Một đứa bé ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, có đôi khi chàng cũng không dám tin đây lại là con trai của chàng.
Nếu không có đứa bé này, có lẽ chàng đã chết từ lâu rồi.
Bất kể là bị đói chết, ngược đãi đến chết, hoặc là tự mình giải quyết.
Tóm lại, Sở Cẩm Niên chính là người duy nhất giữ chặt tay chàng, kéo chàng ra khỏi bùn lầy.
Tuy rằng tiểu gia hỏa sức lực rất nhỏ, nhưng cũng đủ để treo mạng của chàng.
Sở Cẩm Niên cười khanh khách, cái đầu nhỏ chôn càng sâu,"Cha... cha... cha..."
Giọng trẻ con non nớt rơi vào tai Sở Trường Phong, trong lòng mềm mại đến không được.
Qua một hồi lâu, Sở Cẩm Niên bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Niên Niên là bảo bối của cha và nương, vậy... vậy..."
Nó nhịn không được nhìn về phía Sở Cẩm Chu đang nằm trên giường, có chút khổ sở, cũng có chút mất mát,"Vậy ca ca thì sao? Ca ca cũng sẽ thích Niên Niên sao?"
Trái tim Sở Trường Phong thắt lại, nhìn đứa bé mập mạp đang ngủ say trên giường, trong lòng tràn đầy áy náy.
"Cha, ca ca không thích con, nhưng con sẽ thích ca ca."
Tiểu gia hỏa đem cái đầu nhỏ tựa vào trên đùi Sở Trường Phong, nghiêng mặt nhìn Sở Cẩm Chu,"Ca ca mặc dù là người xấu, mặc dù hắn trộm thịt của con ăn, mặc dù... Hắn còn đánh con, thế nhưng hắn là ca ca nha, ca ca cũng là người rất quan trọng rất quan trọng, Niên Niên... Có thể tha thứ cho ca ca."
Nói xong, nó tựa hồ nghĩ tới những ngày bị Sở Cẩm Chu khi dễ, giọng điệu đều trở nên run rẩy,"Cha, người cùng nương phải quản ca ca nha, Ngưu Ngưu ca ca nói nếu như ca ca vẫn là một tiểu xấu xa, sau này sẽ bị đánh."
Sở Trường Phong: "Ừ, cha biết rồi."
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, tiểu gia hỏa khẩn trương nói: "Ngưu Ngưu ca ca nói ngày hôm qua ca ca còn đi trộm đồ nhà người ta, chính là nhà xinh đẹp nhất kia, ca ca trộm thuốc chuột của người ta, hắn bị mắng."
Sở Trường Phong nhíu mày.
"Cha, trẻ con không thể lấy thuốc độc, không cẩn thận uống thuốc độc, sẽ chết."
Sở Cẩm Niên nghĩ đến chết, có chút sợ hãi, thân thể nhỏ bé nhịn không được phát run.
Sở Trường Phong nghe vậy, suy nghĩ có chút hỗn độn, chàng ngơ ngác nhìn Sở Cẩm Chu đang nằm trên giường.
Thuốc chuột...
Cẩn thận nhớ lại một chút, Sở Cẩm Chu từ trước đến nay luôn bất hảo lại bưng nước cho hắn, khác thường như vậy...
Hơi suy nghĩ một chút, Sở Trường Phong hô hấp đều cứng lại.
Cho nên, con của chàng là muốn... Độc chết chàng?
Đứa nhỏ năm tuổi... Muốn độc chết chàng...
Khuôn mặt vốn tái nhợt của Sở Trường Phong càng trắng đến dọa người.
"Kẽo kẹt ——"
Bỗng nhiên, cửa phòng ngủ mở ra, Thẩm Chỉ đi vào.
"Sở Trường Phong, ta đun nước nóng, cho hai cha con các ngươi tâm rửa."
Hôm nay Thẩm Chỉ thật sự bị dọa, nàng càng gấp gáp hy vọng Sở Trường Phong có thể tốt lên.
Người này quỳ rạp trên mặt đất, kêu trời không thấu, kêu đất không nghe, thật sự... làm cho lòng người khổ sở.
Mấy ngày nay nàng không dám cho Sở Trường Phong uống quá nhiều nước linh tuyền, dù sao chính nàng cũng chưa từng thử qua.
Nhưng nước linh tuyền này chung quy vẫn là thứ tốt, thân thể chàng như vậy, nếu như muốn triệt để chữa khỏi, có lẽ cũng chỉ có thể thử xem.
Cho nên hôm nay đun nước nóng tất cả đều là nước linh tuyền, mỗi ngày ngâm mình, mỗi ngày uống, cứ thế mãi, thân thể hẳn là sẽ tốt lên.
Dù sao mặc kệ có được hay không, cũng sẽ không kém hơn hiện tại.
Đi tới trước mặt Sở Trường Phong, vừa định ôm chàng, nhìn bộ dáng tái nhợt như là một giây sau liền muốn ngã xuống của chàng, có chút nghi hoặc,"Đây là làm sao vậy?"
Sở Trường Phong đột nhiên hoàn hồn, hoảng hốt lắc đầu.
Thẩm Chỉ thở dài, cũng đúng, cho dù trong nhà săn được một con lợn rừng lớn, nhưng hôm nay chàng cũng bị kích thích không nhỏ, bò trên mặt đất đầy bùn lâu như vậy, chỉ sợ thân thể càng thêm không ổn.
"Ta ôm chàng." Nàng ôm Sở Trường Phong lên rồi đi ra ngoài.