Một miếng thịt này cũng một trăm văn, làm sao có thể tùy tiện nhận?

Ba đứa nhỏ nhìn bọn họ xô đẩy thịt, cũng không tranh cãi xem bụng ai to hơn nữa, đều chạy tới vây quanh người lớn.

Biết Thẩm Chỉ muốn cho mỗi nhà bọn họ một miếng thịt lớn, Ngưu Ngưu và Thạch Đầu trừng to mắt, cái miệng nhỏ nhắn cũng mở ra, khiếp sợ không thôi.

Một miếng thịt lớn như vậy, ở nhà bọn họ chưa từng thấy.

Mỗi một lần cha nương mua thịt, nhiều nhất cũng chỉ mua một hai cân.

Hai đứa nhỏ biết thịt này quý giá, cũng không dám nói thầm.

Sở Cẩm Niên cũng không dám nói chuyện, thịt quý giá như vậy, chỉ có nương mới có thể làm chủ.

Thẩm Chỉ lại nhét dây thừng buộc thịt vào trong tay bọn họ,"Hôm nay các ngươi giúp ta một việc lớn, nếu không một con lợn rừng lớn như vậy, ta không biết phải bận rộn tới khi nào, chỉ có chút thịt này thôi, cũng đừng khách sáo với ta như vậy, huống hồ, hôm nay Tam Nha cũng không tới, mang về cũng cho tiểu cô nương nếm thử a."

"Không được, cái này quá quý trọng." Nương Thạch Đầu vẫn từ chối.

"Nếu như các ngươi không nhận, sau này ta cũng không dám mời các ngươi hỗ trợ."

Thẩm Chỉ thở dài,"Chẳng lẽ các ngươi thật sự không muốn cùng nhà ta lui tới nữa sao?"

Lời này còn rất lớn.

"Nói bậy gì đó?" Trương đại nương cực kỳ bất đắc dĩ,"Được rồi, thịt này chúng ta nhận, sáng mai chúng ta sẽ giúp ngươi sửa chữa phòng ở, ngươi cũng đừng cự tuyệt."

Thẩm Chỉ cười gật đầu.

Đưa hai vợ chồng Trương Lý mang theo Ngưu Ngưu và Thạch Đầu trở về, Thẩm Chỉ vội vàng đi đến phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, Sở Trường Phong đã ăn cơm xong, đang ngồi ngẩn người trên ghế.

Thẩm Chỉ dọn dẹp chén đũa, thấy chàng ăn không sai biệt lắm, cũng không cố ý ăn ít, khóe miệng nàng nhếch lên,"Sở Trường Phong, thế mới đúng chứ, ăn cơm thật ngon, nghỉ ngơi thật tốt, thân thể mới có thể tốt lên."

Sở Trường Phong ngước mắt nhìn nàng.

Trên mặt chàng không có biểu tình gì, nhưng trong mắt mặc dù vẫn còn đề phòng, nhưng đã không còn chán ghét như trước.

Lúc này mới vài ngày a, từng bước một chậm rãi sẽ đến.

Thẩm Chỉ ngược lại cũng không vội.

Hôm nay dùng quá nhiều chén đũa, nồi chảo cũng bẩn, Sở Cẩm Niên muốn rửa chén rửa nồi, đều bị Thẩm Chỉ cự tuyệt, trực tiếp đem tiểu gia hỏa nhốt vào phòng ngủ ở cùng cha của nó.

Sở Cẩm Niên đẩy cửa, gọi vài tiếng nương, nhưng cũng không nhận được hồi đáp.

Tiểu gia hỏa thở dài một tiếng, bất đắc dĩ bỏ cuộc.

Quay đầu lại, nhìn về phía Sở Trường Phong đang ngồi trên ghế, nó bĩu môi lầm bầm nói: "Cha, người nhìn đi! Người nhìn nương đi! Nương đều không cho con giúp đỡ, con nít nhà ai mà không giúp đỡ rửa chén nha?"

Tiểu gia hỏa chân ngắn lắc lư đi tới trước mặt hắn,"Cha, lát nữa người phải nói nương một chút."

Sở Trường Phong: "Cha không dám nói nương của con, vạn nhất nàng không cho chúng ta ăn cơm nữa thì làm sao?"

"Ừm-" Sở Cẩm Niên vội vàng lắc đầu,"Sẽ không, sẽ không, nương rất thích chúng ta, sẽ không bỏ đói chúng ta đâu."

"Làm sao con biết?" Sở Trường Phong nhẹ giọng hỏi, gian nan giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào đầu nó.

Bàn tay vốn đã yếu ớt, hôm nay bởi vì cõng Sở Cẩm Chu bò trên mặt đất rất lâu, giờ lại càng không có sức lực.

"Cha, sao cha lại ngốc thế?" Sở Cẩm Niên nâng bàn tay nhỏ bé lên sờ sờ bàn tay to trên đầu mình, nghiêm túc cùng cha giảng đạo lý.

"Mỗi ngày nương đều làm đồ ăn ngon cho chúng ta, nương còn cho chúng ta ngủ chung với nàng, nương còn ôm cha đi ăn cơm, còn ôm cha ra ngoài phơi nắng."

Tạm thời dừng lại một chút, thở hổn hển, rồi lại nói tiếp: "Nương cũng không có đánh Niên Niên, mắng Niên Niên, nương đã trở nên rất tốt rất tốt, sẽ không ngược đãi chúng ta."

Khóe miệng Sở Trường Phong hơi nhếch lên, nhìn bộ dáng tiểu gia hỏa vội vàng tranh luận vì Thẩm Chỉ, cảm thấy có chút buồn cười.

Sở Cẩm Niên nuốt nước miếng,"Cha, người đang cười Niên Niên sao?"

Sở Trường Phong lắc đầu,"Không có nha."

"Thật sao?"

"Thật."

Sở Cẩm Niên liếc mắt nhìn hắn một cái, do dự một hồi lâu, nó nhỏ giọng nói thầm,"Nhưng con cảm thấy cha có chút không tin Niên Niên, cha đang hoài nghi con nha."

Sở Trường Phong: "..."

Tiểu gia hỏa này sao đột nhiên trở nên không dễ nói chuyện như vậy? Cũng trở nên không dễ lừa gạt.

Giống như trở nên thông minh hơn một chút, không phải tiểu ngu ngốc nữa.

Sở Cẩm Niên bỗng nhiên ghé vào trong ngực Sở Trường Phong, cái đầu nhỏ dán sát vào người chàng.

Sở Trường Phong cúi đầu nhìn nó, có chút không rõ,"Làm sao vậy?"

Sở Cẩm Niên ngẩng đầu nhìn chàng, lại đem cái đầu nhỏ vùi vào trong ngực chàng.

Sở Trường Phong xoa xoa đầu nó,"Làm sao vậy? Có tâm sự? Hay là giận cha?"

Sở Cẩm Niên cắn môi,"Con không có giận cha."

Sở Trường Phong cố gắng cúi đầu, đầu kề sát bên tai nó,"Vậy là trong lòng con có bí mật nhỏ, có thể nói cho cha không? Cha nhất định sẽ giữ bí mật."

Thấy tiểu gia hỏa vẫn do dự, khuôn mặt hồng hồng, chàng nói: "Niên Niên và cha không phải rất thân sao? Thật sự không thể nói sao?"

"Cha -" Tiểu gia hỏa ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Con cảm thấy nương hình như rất thích con."

Nói xong, nó còn ngượng ngùng cụp mi xuống, có lẽ là cảm thấy mình như vậy quá đắc ý vênh váo, cũng có thể là sợ mình đoán sai.

Sở Trường Phong sửng sốt một chút,"Tại sao con lại cảm thấy như vậy?"

Sở Cẩm Niên lắc lắc đầu nhìn thoáng qua cửa, sau đó kiễng chân cố gắng tới gần Sở Trường Phong.

Sở Trường Phong cũng cúi đầu tới gần nó.

Rất nhanh, hai cái đầu một lớn một nhỏ chạm vào nhau.

"Cha, hôm nay nương gọi con là "Bảo bối"."

Nói xong, tiểu gia hỏa không chỉ đỏ mặt, mà ngay cả lỗ tai nhỏ cũng đỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play