Nhìn Thẩm Chỉ cười, trong lòng Sở Trường Phong càng thêm thê lương.

Nàng có thể bắt heo rừng về, nàng cõng heo rừng vất vả như vậy, nhưng chàng làm trượng phu lại ngay cả bò cũng bò không nổi.

Nàng hoàn toàn có thể tìm một người tốt hơn, có người giúp nàng, cuộc sống sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Sở Trường Phong đoán cha mẹ hẳn là sắp trở về, nếu như bọn họ trở về, có lẽ có thể cho nàng một chút tiền.

Có tiền, có lẽ nàng sẽ rời đi.

Trong lòng chàng suy nghĩ, nhưng Thẩm Chỉ lại hoàn toàn không biết.

Thấy hai gò má Sở Trường Phong bẩn loạn, Thẩm Chỉ nhịn không được sờ sờ mặt chàng, lau bùn trên mặt chàng.

"Đừng khó chịu, Chu Chu đã ngủ rồi, sẽ khá hơn, chàng vui vẻ lên chút đi, lát nữa lại có thịt ăn."

Suy nghĩ một chút, nàng lại nói: "Ta đi nấu nước trước, tắm rửa sạch sẽ cho chàng, sau đó sẽ đi mời Trương đại nương tới hỗ trợ giết heo."

"Được." Sở Trường Phong khẽ gật đầu.

Sở Cẩm Niên thấy tâm tình cha tốt hơn một chút, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nở nụ cười,"Cha, con cũng giúp nương bắt heo rừng!"

Tiểu gia hỏa nắm chặt nắm tay, cho chàng nhìn cánh tay nhỏ bé không mấy cường tráng của mình,"Nhìn xem, con có rất nhiều sức lực."

Khóe miệng Sở Trường Phong nhếch lên,"Ừ, cha biết Niên Niên rất lợi hại."

Lúc tắm cho Sở Trường Phong, kéo tay chàng, nhìn những vết xước dày đặc trên tay chàng, Thẩm Chỉ lập tức sửng sốt.

Một đường này bò đi, ngoại trừ bùn đất chính là đá, bàn tay cọ xát với đá, khiến lòng bàn tay đều là vết xước.

Thẩm Chỉ thở dài,"Để ta bôi thuốc cho chàng."

Sở Trường Phong rút tay về,"Ta không sao, không cần bôi."

Thẩm Chỉ không chiều chàng, cầm thuốc, ngồi xổm trước mặt chàng, cẩn thận bôi thuốc lên tay chàng, nàng rất nghiêm túc, như là sợ chàng đau, thỉnh thoảng còn bĩu môi thổi hai cái.

Gò má trắng nõn mềm mại của nàng hơi phồng lên, một cỗ nhiệt khí không giống như thổi qua bàn tay, ngược lại giống như thổi qua trái tim của chàng.

Sở Trường Phong rũ mắt nhìn nàng, nhìn đến ngây người.

Sở Cẩm Niên ngồi xổm bên cạnh nương, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt đau lòng nhìn tay của Sở Trường Phong, thỉnh thoảng cũng vểnh cái miệng nhỏ nhắn thổi vài cái.

Bôi thuốc xong, Sở Trường Phong muốn nhìn Sở Cẩm Chu, Thẩm Chỉ liền ôm chàng trở về phòng.

Sở Cẩm Chu được đặt ở trên giường trong phòng ngủ, Thẩm Chỉ đặt Sở Trường Phong ở bên cạnh Sở Cẩm Chu, để hai cha con bọn họ cùng nhau ngủ.

Sở Cẩm Niên đi vào nhìn thoáng qua, đắp chăn cho cha và ca ca, sau đó lạch bạch chạy ra ngoài, theo nương đi tìm người xử lý heo rừng.

Lợn rừng gần hai trăm cân, một mình Thẩm Chỉ không xử lý được.

Sở Trường Phong cứng ngắc nằm ở trên giường, không nghe thấy giọng nói của Thẩm Chỉ và Sở Cẩm Niên, chàng liền quay đầu nhìn về phía Sở Cẩm Chu đang nằm bên cạnh.

Chàng đưa tay sờ sờ khuôn mặt ấm áp của nó, sắc mặt đã không còn xanh xao, ngược lại lộ ra màu trắng hồng trước kia.

Sở Trường Phong lại nhẹ nhàng sờ sờ đầu nó, nhỏ giọng nói: "Chu Chu, xin lỗi, đều là lỗi của cha, đều do cha."

Sở Cẩm Chu ngủ say, không biết là mơ thấy cái gì, cau mày, thỉnh thoảng còn cắn cắn môi.

Sở Trường Phong nhẹ nhàng vuốt thẳng lông mày đang cau lại của nó.

Bên kia, Thẩm Chỉ dẫn Sở Cẩm Niên đi tìm một nhà Trương đại nương và Lý đại bá.

Hai nhà này đều có ân với nhà bọn họ, Niên Niên và con của hai nhà bọn họ chơi rất thân, cũng không ít lần nhận được sự giúp đỡ từ nhà bọn họ.

Thời đại thiếu ăn thiếu mặc này, có thể nhận được sự giúp đỡ của người khác, vậy chứng tỏ người ta đã rất thiện lương.

Huống chi lần trước Trương đại nương còn tặng gan heo cho bọn họ.

Thẩm Chỉ vẫn luôn nghĩ cách báo đáp bọn họ, vốn định làm một bàn cơm mời bọn họ tới ăn, nhưng còn chưa kịp làm.

Hôm nay vừa vặn.

Cũng có thể đưa cho bọn họ một ít thịt heo rừng.

"Bá nương! Bá nương! Có nhà không?"

Đi tới cửa nhà Trương đại nương, Sở Cẩm Niên liền bắt đầu kêu.

"Bá nương! Ngưu Ngưu ca ca! Có nhà không?! Niên Niên tới rồi!"

Tiểu gia hỏa hô vài tiếng, cửa "Két" một tiếng mở ra.

Mở cửa chính là Ngưu Ngưu.

Ngưu Ngưu lớn lên khỏe mạnh kháu khỉnh, tướng mạo rất đáng yêu, vừa nhìn là biết không phải đứa trẻ nghịch ngợm.

"Ngưu Ngưu ca ca!"

Sở Cẩm Niên chạy lại, thân thiết chào hỏi.

Ngưu Ngưu ôm bờ vai nhỏ của nó, sau đó vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Thẩm Chỉ,"Niên Niên, ngươi cùng nương ngươi tới làm gì vậy?"

Thẩm Chỉ còn chưa kịp mở miệng, Sở Cẩm Niên liền vội vàng nói: "Ngưu Ngưu ca ca, hôm nay nương săn được một con heo rừng lớn!"

"Heo rừng?!"

Ngưu Ngưu ngây người, khuôn mặt nhỏ nhắn cố gắng căng thẳng nghiêm túc lập tức thay đổi.

Thẩm Chỉ cười cười: "Ngưu Ngưu, mẹ con đâu? Mau gọi nàng và cha con, các con cùng đến nhà ta hỗ trợ xử lý heo rừng, buổi tối làm thịt cho các con ăn."

Ngưu Ngưu không có tiền đồ nuốt nước miếng, vội vàng chạy vào nhà.

"Nương!"

"Cha!"

"Các ngươi mau đây! Nương người xấu của Niên Niên săn được con heo rừng lớn! Muốn mời chúng ta đi hỗ trợ!"

"Cha nương!"

Hắn kêu vài tiếng, Trương đại nương cùng Trương đại gia mới từ trong nhà đi ra.

"Ngưu Ngưu, con đang gào cái gì vậy? Cái gì heo rừng?"

Ngưu Ngưu giậm chân,"Ai nha! Là Niên Niên! Nhà của Niên Niên có heo rừng."

Lúc này, Thẩm Chỉ mang theo Sở Cẩm Niên đi vào sân,"Trương đại nương, ta hôm nay vận khí tốt, đi cắt cỏ tranh, làm một cái bẫy, kết quả lại bắt được một con heo rừng, ta muốn mời các ngươi đi giúp ta xử lý thịt heo rừng một chút, một mình ta không làm được.".

Trương đại nương nhịn không được líu lưỡi, đây là vận khí gì a?!

Với thân thể nhỏ bé của Thẩm Chỉ, vậy mà lại săn được heo rừng?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play