Sở Cẩm Chu mở mắt nhìn nàng một cái, ngay sau đó lại nhắm mắt lại.
Thẩm Chỉ lặng lẽ cho Sở Cẩm Chu uống nước linh tuyền.
Tiểu xấu xa này rõ ràng là bị trúng độc, nhưng sắc mặt vẫn chưa đến mức tái xanh, tất cả những thứ trong bụng cũng đã nôn ra hết.
Uống nước linh tuyền, hẳn là sẽ khá hơn rất nhiều.
Hơn nữa, nếu đến y quán cũng không thể rửa dạ dày, thuốc mang về cũng chưa chắc sẽ có hiệu quả, trong khi nước linh tuyền có thể thanh lọc, cũng có hiệu quả trị liệu nhất định.
"Có lẽ nó chỉ bị trúng độc nhẹ, nôn hết ra rồi sẽ tốt thôi, ngươi đừng lo lắng."
Sở Trường Phong: "Đưa nó đi y quán, van cầu ngươi, trong thôn còn có một thầy lang, ngươi để cho ông ấy xem một chút đi."
Chàng khẩn cầu.
Thẩm Chỉ thở dài,"Được, ta sẽ đưa nó đi, nhưng trước tiên ta phải đưa chàng về nhà."
Sở Trường Phong vội vàng lắc đầu,"Không, ngươi đưa nó đi trước, nhanh!"
Thẩm Chỉ cắn răng, đành phải ôm Sở Cẩm Chu chạy nhanh.
Sở Cẩm Niên nhìn thoáng qua bóng lưng của nương, lại cúi đầu nhìn Sở Trường Phong cả người bẩn thỉu.
Tiểu gia hỏa vội vàng lau mặt, đem toàn bộ nước mắt trên mặt đều lau sạch sẽ,"Cha... cha thế nào rồi? Trên người có đau hay không?"
"Cha, sao cha lại ra ngoài? Cha không đi được mà... Ô ô ô... cha làm con sợ muốn chết..."
Sở Trường Phong thở phào nhẹ nhõm, đầu rủ xuống, cằm nhọn tái nhợt bám đầy bùn đất.
"Niên Niên, cha không sao."
Chàng khó khăn mở miệng.
Nói xong, cả người đều không còn khí lực, chàng cứ nằm sấp như vậy, mặc cho bùn lầy bao phủ lấy.
Nghĩ đến con của mình bị trúng độc, sắp chết, nhưng chàng lại không thể ôm lấy nó, ngay cả bò cũng chậm chạp như vậy, nỗi tuyệt vọng dày đặc như muốn nuốt chửng chàng.
Toàn thân Sở Trường Phong lạnh buốt.
Một lúc lâu sau, chàng ngơ ngác nhìn thoáng qua Sở Cẩm Niên đang quỳ bên cạnh mình, khóc đến đáng thương vô cùng, càng cảm thấy mình giống như đám bùn nhão đang bao trùm trên người lúc này vậy.
Nếu như không phải chàng thay nước, Chu Chu có lẽ sẽ không xảy ra chuyện. .
Nói không chừng chính là nước có vấn đề.
Chàng giống như một phế nhân, cái gì cũng không làm được, lại hại con của mình.
Thân thể mềm mại ngã xuống trước mặt chàng, nhưng chàng lại vô lực như vậy, vô năng như vậy.
Chi bằng chết đi còn hơn.
Đại phu kiểm tra cho Sở Cẩm Chu một chút, lại hỏi Thẩm Chỉ một số chuyện.
Cho đến khi Sở Cẩm Chu nôn ra hết những thứ trong bụng, mạch tượng cũng bắt đầu ổn định, đại phu chỉ kê một ít thuốc bảo uống vào sẽ tốt thôi.
Thẩm Chỉ mặc dù biết Sở Cẩm Chu không có gì đáng ngại, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đưa Sở Cẩm Chu về nhà, đặt lên giường nghỉ ngơi, rồi vội vàng đi tìm Sở Trường Phong.
Đến nơi, Sở Trường Phong vẫn nằm sấp tại chỗ.
Nhìn từ xa, trong lòng Thẩm Chỉ vô cùng khó chịu.
Vừa rồi mặt chàng đều là nước mắt, ở trong trí nhớ của nàng, cho dù ngược đãi chàng, bỏ đói chàng, dùng lời nói cực kỳ ác liệt vũ nhục chàng, chàng cũng chỉ là nắm chặt hai tay, đỏ mắt nhìn nguyên chủ.
Khóc... có vẻ như không bao giờ xảy ra với chàng.
Nàng chậm rãi đi tới bên cạnh Dở Trường Phong,"Sở Trường Phong, ta về rồi đây."
Lông mi Sở Trường Phong run rẩy,"Chu Chu... Thế nào rồi."
"Đại phu nói nó không sao, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi, không cần lo lắng."
Cơ thể Sở Trường Phong đột nhiên thả lỏng, chàng nhìn chằm chằm Thẩm Chỉ, nghiêm túc nói: "Cảm ơn."
Thẩm Chỉ mím môi,"Chu Chu cũng là con trai của ta, ta đưa nó đi xem đại phu, vốn là chuyện nên làm."
Nói xong liền đỡ chàng dậy.
"Ta rất bẩn." Sở Trường Phong không thể né tránh, chỉ hoảng loạn nói.
Thẩm Chỉ ôm eo Sở Trường Phong,"Vậy trở về ta tắm rửa cho chàng."
"Ta sẽ làm bẩn ngươi."
"Cho nên chàng còn muốn tự mình bò trở về?"
Môi Sở Trường Phong run rẩy, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
Thẩm Chỉ trực tiếp ôm chàng đi về nhà.
Sở Cẩm Niên nhắm mắt theo đuôi, thỉnh thoảng nhỏ giọng nức nở.
Đặt Sở Trường Phong ngồi ở trong sân, Thẩm Chỉ đột nhiên nhớ tới heo rừng còn ở trên đường, nàng vội vàng chạy tới cõng trở về.
Khi nhìn thấy con heo rừng kia, khuôn mặt vốn đang thống khổ của Sở Trường Phong lập tức dại ra.
Sở Cẩm Niên: "Cha, nương... siêu cấp lợi hại nha, nương làm bẫy, sau đó heo rừng... liền tự mình rơi vào, heo rừng quá ngu ngốc."
Sở Cẩm Niên vội vàng kể cho Sở Trường Phong nghe lai lịch của con heo rừng.
Giọng nói non nớt run rẩy.
Trong nhà có heo rừng lớn như vậy, đây là chuyện tốt, cha đang rất khổ sở, nhìn thấy lợn rừng chắc là sẽ vui vẻ đi?
Sở Trường Phong chỉ ngây ra một lúc, ánh mắt liền nhìn vào lưng đang cong lại và khuôn mặt đầy mồ hôi của Thẩm Chỉ.
Nhìn thật lâu.
Thẩm Chỉ thả lợn rừng xuống, cười híp mắt nhìn về phía Sở Trường Phong,"Từ giờ nhà chúng ta không lo thiếu thịt ăn nữa rồi, Niên Niên của chúng ta là tiểu may mắn, nói muốn có heo rừng, heo rừng thật sự liền rơi vào bẫy."