"Bọn họ lên núi rồi."
Sở Cẩm Chu cúi đầu, bỗng nhiên liếc nhìn Sở Trường Phong một cái.
Nhìn chằm chằm Sở Trường Phong một lúc, nó đột nhiên thu hồi tầm mắt, chạy vào phòng nhỏ.
Sở Trường Phong mặc kệ nó.
Qua một hồi lâu, Sở Cẩm Chu đi ra.
"Này! Ngươi có muốn uống nước không? Ta rót nước cho ngươi."
Sở Trường Phong hơi kinh ngạc, Sở Cẩm Chu chưa bao giờ quan tâm chàng, phải nói là nó chưa bao giờ quan tâm bất cứ người nào trong nhà.
Bình thường, tiểu tử này không phải túm tóc chàng, thì chính là nhéo chàng, chưa từng nghĩ đến muốn rót nước cho chàng.
Trong lòng Sở Trường Phong đột nhiên mềm nhũn,"Được."
Sở Cẩm Chu nhấc chân đi vào phòng bếp, Sở Trường Phong nói: "Chu Chu, con mới dậy, cũng uống chút nước đi."
Sở Cẩm Chu không nói chuyện, bất quá lúc đi ra, nó bưng hai chén nước.
Trước mặt Sở Trường Phong đặt một chén, trước mặt nó đặt một chén.
Nó chưa từng ngoan như vậy, Sở Trường Phong nhịn không được muốn sờ đầu của nó.
Khó khăn giơ tay lên, rốt cục cũng sờ được đầu của nó.
Sở Cẩm Chu cúi đầu, đáy mắt đều là ghét bỏ cùng khó chịu.
"Ngươi uống nước đi!"
Sở Trường Phong: "Lát nữa cha sẽ uống, cha không khát, nhưng cảm ơn Chu Chu."
Sở Cẩm Chu tức giận đến mức thân thể run rẩy, nhưng lại chỉ có thể nhẫn nại.
Bỗng nhiên nghĩ đến thịt chiên hôm nay, Sở Cẩm Chu nhảy xuống ghế đi vào phòng bếp.
Con quỷ nhỏ kia nói không chừng lại giấu thịt, thịt đều là của nó, nó muốn ăn hết.
Một trận gió thổi qua, Sở Trường Phong vội vàng che hai chén nước lại.
Nhưng trong chén nước của Sở Cẩm Chu vẫn bị rơi vào một mảnh lá cây.
Sở Trường Phong nhíu mày, nhặt lá cây trong chén nước ra.
Suy nghĩ một chút, hắn đổi chén nước của mình với chén nước bị bẩn kia.
Không tìm được thịt, Sở Cẩm Chu nắm chặt nắm đấm tức giận đi ra.
Ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Sở Trường Phong vậy mà còn chưa uống nước, nó càng tức giận.
"Ngươi không uống nước ta đưa cho ngươi sao?"
Nó hung dữ nhìn Sở Trường Phong,"Ngươi không uống, ta sẽ cắn chết ngươi! Kéo tóc của ngươi!"
Cho dù giờ phút này trên gương mặt trắng trẻo mềm mại của nó lộ ra ác ý, nhưng bởi vì là con của mình, Sở Trường Phong cũng không cảm thấy có cái gì.
Thậm chí bởi vì nó chủ động rót một chén nước, trong lòng chàng chỉ cảm thấy vui sướng.
Uy hiếp chàng uống nước, Sở Trường Phong cũng chỉ cảm thấy nó đây là khó có được quan tâm đến mình, thấy mình không uống nước, cho nên thẹn quá hóa giận.
"Được, cha uống."
Sở Trường Phong bưng chén uống một ngụm nước lớn.
Sở Cẩm Chu thấy chàng uống hết cả chén nước, lập tức vui vẻ.
Nó cũng bưng chén nước trước mặt mình uống một ngụm lớn.
Chỉ là nước vào miệng có vị rất lạ, có chút đắng.
Sở Cẩm Chu nhíu mày, thật khó uống.
Chỉ uống một ngụm, nó liền buông chén xuống, nhìn chằm chằm Sở Trường Phong không chớp mắt.
"Niên Niên, con đi chậm một chút, đừng để ngã."
Thẩm Chỉ vác giỏ đi phía trước, Sở Cẩm Niên xách giỏ lớn đi theo.
Tiểu gia hỏa vừa đi theo nương lên núi, vừa chú ý xem ven đường có nấm mới mọc hay không.
"Niên Niên? Con có nghe lời ta nói không?"
Tiểu gia hỏa chui ra từ bụi cỏ, cả người còn mơ hồ: "A?"
"Nương bảo con đi cẩn thận một chút, đừng ngã." Thẩm Chỉ bất đắc dĩ.
"Ừm ừm! Được! Niên Niên biết rồi!"
Thẩm Chỉ vươn tay, lấy cỏ dại dính trên đầu tiểu gia hỏa ra, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó,"Ở đây không có rau dại gì đâu, chờ lên núi chúng ta sẽ từ từ tìm."
Tiểu gia hỏa gật gật đầu, ngoan ngoãn đi theo nàng.
Rất nhanh đã lên tới núi.
Ở ngoài rìa núi không có đại thụ chọc trời, ngược lại cỏ tranh mọc rậm rạp.
"Niên Niên, nương cắt cỏ tranh, con ở gần đây tìm nấm đi."
"Được!"
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Chỉ liền cắt xong một sọt đầy cỏ tranh.
Mà Sở Cẩm Niên ở bên cạnh tìm kiếm, rốt cục cũng tìm được một mảng lớn nấm mới mọc ra.
Lúc Thẩm Chỉ tìm được nó, nó đang ngồi xổm trên mặt đất chuyên tâm hái nấm.
Nhìn thoáng qua, Thẩm Chỉ ngẩn người, đây là nấm gan bò, một mảng lớn dày đặc như vậy, ít nhất chắc cũng phải bốn năm cân.
Trong lòng Thẩm Kỳ nóng lên, đây chính là thứ tốt, nếu đặt ở hiện đại, cũng không dễ mua đâu.
"Niên Niên, nương giúp con cùng nhau hái nhé."
Tiểu gia hỏa ngẩng đầu lên nhìn nàng, vội vàng đưa giỏ của mình cho nàng xem, hai mắt sáng lấp lánh.
Nấm gan bò đã chứa hơn nửa giỏ, nhìn vô cùng khả quan.
Thẩm Chỉ không nhịn được cúi đầu hôn tiểu gia hỏa một cái,"Ai nha, Niên Bảo Bảo nhà chúng ta sao lại lợi hại như vậy nha? Chỉ trong chốc lát, đã hái được nhiều như vậy rồi."
"Hắc hắc hắc... nương, con chính là siêu cấp lợi hại, con biết hái nấm còn biết tìm rau dại nữa."
Hai mẹ con hái một hồi lâu, rốt cục cũng hái hết nấm.
Một giỏ đầy ắp.