Về đến nhà, thấy Thẩm Chỉ đang phơi quần áo trong sân, tiểu gia hỏa cười tủm tỉm tiến đến bên cạnh nàng.

Nó cũng không nói lời nào, chỉ nhìn Thẩm Chỉ cười ngây ngô.

Thẩm Chỉ bị nó chọc cười, liền lấy bàn tay ướt sũng sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó,"Đã chia hết thịt chiên cho các bằng hữu của con rồi à?"

"Vâng!"

"Bọn họ có thích không?"

"Vâng!"

"Vậy lần sau nương làm những món ăn ngon khác, con lại mang cho các bằng hữu của con ăn nhé, được không?"

"Vâng vâng vâng!"

"Vâng" xong, tiểu gia hỏa ôm chặt chân nàng,"Nương..."

Thẩm Chỉ xoa xoa lỗ tai nhỏ của nó,"Vâng vâng vâng... Con là Tiểu Vâng Bảo sao? Sao con lại đáng yêu như vậy?"

Tiểu gia hỏa vui vẻ cười híp mắt.

Thẩm Chỉ có thể cảm nhận rõ ràng niềm vui đang tỏa ra trên người tiểu gia hỏa.

Niềm vui này quá lây nhiễm người, nàng nhìn thoáng qua ánh nắng vàng rực, không chỉ có thân thể ấm áp, mà ngay cả trái tim dường như cũng được sưởi ấm.

"Nắng đã được một lúc, trong rừng chắc không có nhiều nước, trên người sẽ không bị ướt, chúng ta lên núi thôi."

Thẩm Chỉ đã hỏi qua Sở Trường Phong, chỉ cần không vào quá sâu trong núi, sẽ không gặp phải thú dữ gì.

Thẩm Chỉ định mang theo tiểu gia hỏa ở bên ngoài rìa núi cắt cỏ tranh.

"Vâng! Lên núi lên núi! Hái nấm! Hái rau dại!"

"Được, vậy chúng ta phân công hợp tác."

"Phân công hợp tác!"

Lên núi, Sở Cẩm Niên nói thế nào cũng không nỡ mang giày mới của mình, nhưng Thẩm Chỉ không cho phép nó không mang.

Nó chỉ có một đôi giày cỏ rách nát, mang giày cỏ nhỏ đi trong rừng, nói không chừng sẽ đâm vào chân, quá nguy hiểm.

"Nương- thỏ con của con sẽ bị bẩn, con không mang đâu-"

"Không được." Thẩm Chỉ xoa xoa lỗ tai nhỏ của nó,"Sao nào? Con không nghe lời nương nữa sao?"

Tiểu gia hỏa bĩu môi, không nói lời nào.

Thẩm Chỉ: "Cho con mang thì con cứ mang, đợi nương kiếm được nhiều tiền hơn, sẽ mua cho con mấy đôi giày mới để đổi, nếu có thể lấy được da động vật gì đó, có thể mua cho con và ca ca một đôi giày da giữ ấm."

Nghĩ tới đây, Thẩm Chỉ đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, đúng vậy, nàng có thể làm mấy cái bẫy, nếu như bắt được hươu hay gì đó, không phải sẽ có da hươu sao?

Bị nương "vẽ một cái bánh nướng lớn", trong lòng Sở Cẩm Niên vui vẻ.

Mặc dù biết nương không thể mua cho nó rất nhiều giày, nhưng nương nói như vậy, nó vẫn sẽ cảm thấy rất vui.

Cúi đầu nhìn thoáng qua đôi giày mới trên chân, tiểu gia hỏa thở dài, thôi được rồi, nghe lời nương vậy.

Cùng lắm thì nó cẩn thận một chút là được, hoặc là trở về rửa sạch giày, rửa thật sạch, như vậy chúng lại trở thành giày mới.

Trước khi ra ngoài, Thẩm Chỉ đi vào phòng ngủ nói với Sở Trường Phong một tiếng.

"Sở Trường Phong, ta đi đây, chàng và Chu Chu ở nhà đợi đi, chúng ta sẽ trở về sớm thôi."

Nói xong, vốn định rời đi, nhưng nhìn thoáng qua căn phòng tối tăm này, lại nhìn thoáng qua ánh mặt trời bên ngoài, nàng hỏi: "Chàng... nếu không ta ôm chàng vào nhà chính ngồi, để chàng phơi nắng một chút?"

Lông mi Sở Trường Phong khẽ chớp, Thẩm Chỉ vừa nhìn đã trực tiếp động thủ ôm chàng ra ngoài.

Ánh mắt Sở Trường Phong run rẩy, cũng không cự tuyệt.

Đặt chàng ngồi lên ghế, Thẩm Chỉ dời ghế đến vị trí có ánh mặt trời.

Mặt trời ấm áp chiếu xuống vị trí dưới ngực chàng, giống như toàn thân đều được sưởi ấm.

Chàng nhịn không được mà đưa tay ra, đón lấy ánh mặt trời.

Thẩm Chỉ mở rộng cửa,"Chàng cứ phơi nắng như vậy đi, ta trở về sẽ ôm chàng vào trong."

"Ừ." Chàng khẽ đáp một tiếng.

Khóe miệng Thẩm Kỳ nhếch lên, nhịn không được sờ đầu chàng một cái.

"Vậy ta đi đây."

Sở Trường Phong không được tự nhiên quay mặt đi, không để ý tới nàng.

Sở Cẩm Niên ghé vào bên người Sở Trường Phong, kiễng chân nhỏ cũng sờ sờ đầu hắn,"Cha ngoan ngoãn- Niên Niên cùng nương lên núi hái nấm, cắt cỏ tranh, rất nhanh rất nhanh sẽ trở về."

Sở Trường Phong bất đắc dĩ gật đầu,"Được, lên núi đi chậm một chút, cẩn thận té ngã."

"Ừm ừm!"

Hai mẹ con lưng đeo sọt, xách giỏ ra cửa.

Bóng dáng của bọn họ biến mất ở ngoài cửa, Sở Trường Phong thu hồi tầm mắt, hơi hơi dựa về phía sau, thân thể dựa vào lưng ghế, thân thể tắm mình trong ánh mặt trời, rất nhanh cả người đều thả lỏng xuống.

Chàng nhắm mắt lại, phơi nắng, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng mở cửa.

Chàng mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của Sở Cẩm Chu.

Sở Cẩm Chu nhìn chàng một cái,"Hừ" một tiếng.

"Nương ta đâu?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play