Thẩm Chỉ lại tiếp tục đút cho chàng, Sở Trường Phong quay mặt đi,"Đủ rồi, ngươi để lại cho Niên Niên và Chu Chu ăn đi, còn có... còn có chính ngươi cũng ăn."

"Những cái này đều là để lại cho chàng, ta đã ăn rồi, ta sẽ không bạc đãi chính mình."

Điểm này Sở Trường Phong tin tưởng, cho dù người trong nhà đều đói bụng, nàng cũng sẽ nghĩ cách làm thịt ăn.

"Được rồi, chàng ngoan ngoãn ăn thêm một chút nữa."

Lông mi Sở Trường Phong run run,"Nhàm chán, ta không muốn ăn, ngươi cho bọn nhỏ ăn."

Thẩm Chỉ phiền chết với thái độ của chàng, trực tiếp nhét vào miệng chàng.

Sở Trường Phong ngăn cản không được, cũng chỉ có thể ăn.

Ăn được vài miếng, mặc dù vẫn chưa thỏa mãn, nhưng chàng xoay đầu đi, cố chấp nói: "Ta không ăn, để cho bọn nhỏ."

"Ta để lại cho bọn chúng rất nhiều, chàng ngoan ngoãn ăn đi."

Nhưng Sở Trường Phong vẫn cố chấp quay vào vách tường, thật sự không quay lại.

Thẩm Chỉ thở dài, thôi được rồi, cũng không còn bao nhiêu, giữ lại cho Niên Niên vậy.

Thẩm Chỉ đoán tiểu gia hỏa kia vội vàng chia cho bằng hữu của mình, chính mình cũng không nỡ ăn.

Đem thịt chiên cất kỹ, thấy cherry ngày hôm qua còn sót lại, Thẩm Chỉ rửa sạch một chén rồi đưa cho Sở Cẩm Chu.

Sở Cẩm Chu ăn xong chén thịt chiên giòn, nhìn thấy nàng, lại tức giận quay mặt đi.

"Sở Cẩm Chu, trái cây này là ngày hôm qua để lại cho ngươi, ăn đi."

Sở Cẩm Chu chậm rãi xoay đầu lại, thấy trái cây đỏ rực trong chén, không thể rời mắt đi được.

Đoạt lấy từ trong tay Thẩm Chỉ, một câu cũng không nói, cầm trái cây nhét vào miệng.

Miệng ăn đến đỏ tươi, ngay cả trên mũi cũng dính nước màu đỏ.

Thẩm Chỉ cau mày, trong lòng không ngừng trầm xuống.

Trẻ con như vậy rốt cuộc nên dạy như thế nào?

Có lẽ nó chính là một đứa trẻ xấu bẩm sinh, giống như trước kia nàng từng nghe nói, có những đứa trẻ sinh ra đã hung bạo hơn so với người thường, tỷ lệ phạm tội so với người bình thường cao hơn gấp nhiều lần.

Những đứa trẻ như vậy rất khó dạy, hoặc có thể nói là không dạy được.

Hiện tại mới năm tuổi đã ngoan cố như vậy, đợi đến mười mấy tuổi, hai mươi mấy tuổi, Thẩm Chỉ không dám nghĩ.

Giết người chỉ sợ đều không phải chuyện lớn.

Sở Cẩm Niên luôn bị nó đánh, bị nó khi dễ, nếu như nó nổi giận, người đầu tiên gặp nạn chính là tiểu gia hỏa kia.

Tiểu gia hỏa ngốc nghếch, cho dù ca ca mỗi ngày đánh nó mắng nó, nó vẫn nghĩ về ca ca.

Vừa nhìn chính là cái túi mềm dễ bị bắt nạt.

Từ trong phòng nhỏ đi ra, Thẩm Chỉ nhíu chặt mày.

Nàng phải nghĩ cách, nghĩ xem làm sao để có thể quản chế Sở Cẩm Chu, để nó nghe lời một chút.

Sở Cẩm Niên xách giỏ nhỏ, đi giày mới, đi trên đường, trông vô cùng đắc ý.

Ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới, trên đường gặp được mỗi người đều hận không thể đi tới trước mặt người ta khoe khoang.

Đi tới trước mặt một người nam nhân.

"Ai nha, Niên Niên, con muốn đi đâu vậy?"

"Ai nha! Niên Niên, con mang giày mới? Nương con mua cho con sao?"

Cái miệng nhỏ nhắn của Sở Cẩm Niên hận không thể vểnh lên trời, lạch bạch đi tới trước mặt nam nhân.

"Lý bá bá." Tiểu gia hỏa rụt rè mím cái miệng nhỏ nhắn cười, cố gắng kìm nén không cho mình cười quá phô trương.

"Đôi giày mới này của con thật đẹp, nương con mua cho con sao?"

"Vâng!"

Tiểu gia hỏa ngửa cổ,"Nương còn cố ý chọn cho con, chọn rất lâu! Hơn nữa đặc biệt đắt! Tốn thật nhiều thật nhiều tiền."

"Quả thật rất đẹp, trên giày còn thêu con thỏ nữa, thật đáng yêu."

"Vâng! Là thỏ trắng như tuyết! Loại thỏ này là đẹp nhất! Mập mạp, con siêu cấp thích!"

"Nương con bây giờ đối với con tốt như vậy sao?" Lý bá bá có chút khiếp sợ, Thẩm Chỉ là người như thế nào, trong thôn ai mà không biết?

Ngược đãi Sở Cẩm Niên, không cho ăn cơm, mỗi lần mang giày cũng chỉ có thể mang một đôi giày rơm đến đế cũng sắp rách.

Hôm nay đột nhiên mua giày tốt như vậy cho đứa nhỏ, quả thật là kỳ quái.

Sở Cẩm Niên: "Nương của con vốn rất tốt! Nương rất thương con! Nương nói con là con trai bảo bối của nương!"

Nói những lời này, tiểu gia hỏa hai mắt híp lại, quan sát nam nhân, muốn nhìn xem hắn có tin hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play