Nhìn chàng tức giận đến con mắt đều đỏ rực, giống như muốn khóc, Thẩm Chỉ chột dạ sờ sờ mũi,"Được rồi, như thế nào giống như một đại cô nương vậy, ngày hôm qua ta còn thay quần áo cho ngươi, bôi thuốc lên vết thương cho ngươi, nơi nào chưa từng xem qua?"

Sở Trường Phong khiếp sợ nhìn nàng, lông mi run rẩy, môi run rẩy, cuối cùng chỉ khó khăn nặn ra mấy chữ,"Sau này không cần ngươi nữa."

Thẩm Chỉ bĩu môi, thừa dịp chàng không chú ý, một tay ôm lấy chàng, bỏ vào thùng tắm.

Lại nói tiếp, đây là Sở phụ Sở mẫu đặc biệt làm cho Sở Trường Phong.

Nhưng mà chàng chưa từng hưởng thụ qua.

Thời gian bị nàng ôm vào thùng tắm thật sự quá ngắn, Sở Trường Phong cũng không kịp phản kháng, thân thể đã bị nước ấm nhấn chìm.

Chàng kinh ngạc cảm nhận.

Chuyện xa xỉ như tắm rửa, đã rất lâu rất lâu rồi chàng không được làm.

Mỗi ngày, Sở Cẩm Niên sẽ lau người cho chàng, nhưng tiểu gia hỏa khí lực nhỏ, người cũng nhỏ, chỗ có thể lau có hạn, cũng lau không sạch sẽ.

Sở Trường Phong tạm thời đem chút tôn nghiêm kia ném ở dưới chân, Thẩm Chỉ gội đầu cho chàng, chàng không nhúc nhích.

"Sở Trường Phong, ngươi mau khỏe lên đi, tên tiểu súc sinh Sở Cẩm Chu kia, sau này ngươi quản đi."

Ngoại trừ cái này, Thẩm Chỉ cũng không biết nên nói cái gì.

Sở Trường Phong ngẩng đầu lên, mặt vô biểu tình mà nhìn nàng.

Trên mặt chàng đều là nước, tóc cũng ướt sũng.

Nhìn bộ dạng này của chàng, trái tim Thẩm Chỉ bỗng nhiên đập mạnh một cái.

Người này tuy rằng đã gầy đi, nhưng giờ phút này môi phiếm hồng, sắc mặt tái nhợt như giấy, hàng lông mi dài khẽ run, đôi mắt chứa u buồn nhàn nhạt, trông như một mỹ nhân bệnh tật, làm cho lòng người sinh trìu mến.

"Ngươi nhìn ta làm gì?" Nàng nuốt nước miếng, không được tự nhiên hỏi.

Sở Trường Phong: "Thẩm Chỉ, rốt cuộc ngươi... muốn làm gì?"

Đối diện với ánh mắt này của Sở Trường Phong, Thẩm Chỉ nói không ra lời.

Sự u buồn thu lại, trong đôi mắt xinh đẹp này hàm chứa không cam lòng, ẩn nhẫn, luống cuống, nghi hoặc, thậm chí còn có một tia e ngại.

Sợ hãi...

Mũi Thẩm Chỉ cay cay, người đã từng xinh đẹp khinh cuồng như vậy làm sao có thể e ngại ai chứ?

Còn không phải bởi vì... nàng cụp mắt, ánh mắt rơi vào bàn tay đang cố gắng nắm chặt nhưng lại run rẩy của chàng, hoàn toàn không nắm được.

Đúng vậy, ngay cả nắm tay cũng không làm được, chàng cái gì cũng không làm được, dù cho nàng có đánh chàng mắng chàng, vũ nhục chàng.

Thậm chí đem Sở Cẩm Niên mà chàng để ý bán đi, chàng cũng chỉ có thể kêu to, chỉ có thể nhìn, giống như mỗi một lần bị nguyên chủ hà khắc, chỉ có thể dùng ánh mắt hung hăng trừng nàng, biểu đạt sự phẫn nộ của chàng.

Nam nhân yếu ớt tựa như bùn nhão này, khiến nàng nhớ đến một cậu bé tàn tật nàng từng gặp khi còn là ăn xin.

Cậu bé không có hai chân nhưng vẫn cố gắng bảo vệ em gái, liều mạng giành đồ ăn với lũ chó hoang, nhưng có người bắt nạt em gái mình, cậu bé lại chỉ có thể không ngừng dập đầu với người khác, cầu xin họ tha cho em gái mình.

Cậu bé rõ ràng là muốn làm thịt người khác, nhưng lại không thể, ở trước mặt những kẻ ác kia, cậu bé tựa như một hạt bụi trên mặt đất, không thể phản kháng.

Thẩm Chỉ biết tất cả những gì mình làm đều rất khác thường, Sở Trường Phong khẳng định không tin nàng thật sự thay đổi, thật sự hy vọng chàng khỏe lên.

Sở Trường Phong sợ nàng có chủ ý xấu, chàng càng sợ mình không ngăn được ý xấu của nàng, dù sao nếu nàng muốn làm gì, ngoại việc quỳ xuống cầu xin, chàng còn có thể làm gì đây?

Không, thậm chí ngay cả quỳ xuống như cậu bé kia chàng cũng không làm được.

Cho nên chàng hoảng sợ, chàng sợ hãi.

Thẩm Chỉ đột nhiên muốn ôm Sở Trường Phong một cái, nàng cũng thật sự làm như vậy.

Đôi mắt Sở Trường Phong hung hăng run rẩy.

Sở Cẩm Niên ở cạnh đó hai mắt trợn tròn.

Quái dị! Thật kỳ lạ! Sao nương lại ôm cha? Đây còn là nương sao?!

"Thẩm Chỉ... rốt cuộc ngươi..." Thân thể Sở Trường Phong run rẩy, môi run rẩy, lời nói khó khăn thốt ra từ cổ họng,"Muốn làm gì?"

"Sở Trường Phong... Ta là thật... Thật sự hy vọng chàng có thể khỏe lên, không có bất kỳ mục đích nào khác."

Nàng buông Sở Trường Phong ra, nhìn chăm chú vào đôi mắt chàng,"Mặc kệ chàng có tin hay không."

Sở Trường Phong cùng nàng nhìn nhau thật lâu, bỗng nhiên cụp mắt xuống.

Thẩm Chỉ không biết chàng có tin hay không, thiếu niên tươi đẹp, tùy ý kia rõ ràng khắc ở trong đầu, nàng chỉ là không đành lòng để cho chàng vĩnh viễn hư thối trên chiếc giường âm u.

Tắm rửa xong, đặt Sở trường Phong lên giường, Thẩm Chỉ dịch chăn cho chàng,"Ta muốn đi huyện thành một chuyến, chàng nghỉ ngơi đi."

Sở Trường Phong thản nhiên nhìn nàng, không nói gì.

Thẩm Chỉ cũng không cần chàng đáp lại cái gì, lại dặn dò Sở Cẩm Niên một chút, liền đeo sọt ra cửa.

Nàng vừa đi, Sở Cẩm Niên liền tiến đến bên giường.

"Cha, người ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, Niên Niên đi theo Ngưu Ngưu ca ca tìm quả dại, hôm qua con đã không đi rồi."

Sở Trường Phong: "Vậy đừng chạy xa, về sớm một chút, trong nhà có rất nhiều củi, đừng nhặt nữa."

Tiểu gia hỏa tùy ý khoát bàn tay nhỏ,"Con biết rồi-"

Mang theo giỏ nhỏ ra cửa, rất nhanh đi tới chân núi phía sau.

Vừa đến nơi, từ trong đám cỏ dại cao nửa người liền chui ra một đám nhãi con.

"Niên Niên! Nơi này!"

"Niên Niên, sao hôm qua ngươi không tới?"

"Niên Niên, ngày hôm qua nhà ta làm bánh bao, ta để lại cho ngươi một ít, ngươi mang về cho cha ngươi ăn đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play