Sở Cẩm Niên nhìn cha ăn vài muỗng, ngốc nghếch cười hai tiếng, cũng bắt đầu ăn theo.
Thẩm Chỉ nhìn Sở Trường Phong, không biết như thế nào, rõ ràng trong lòng người này chán ghét nàng, ánh mắt hận không thể giết nàng, nhưng nàng lại không thể ghét chàng nổi.
Có thể là đôi tay chàng nắm chặt đến gần như trắng bệch, cố gắng cắn chặt môi, hoặc là ẩn nhẫn khẩn cầu nàng, đều làm cho chàng thoạt nhìn yếu ớt, rồi lại giống như một gốc tùng bách lung lay sắp đổ nhưng vô cùng kiên cường.
Làm cho người ta thương xót, nhưng càng khiến trong lòng nàng dâng lên một sự kính trọng không thể giải thích được.
Ba người ăn cháo, nhất thời không nói gì, ai cũng không chú ý tới có cái gì thiếu.
Cho đến khi...
"Rầm!" Một tiếng, động tác ăn cháo của bọn họ dừng lại.
Vừa quay đầu, chỉ thấy Sở Cẩm Chu hùng hổ từ trong phòng nhỏ đi ra.
"Các ngươi đang ăn cái gì?"
Nó nhanh chóng đi tới bên cạnh bàn, phát hiện trong nồi đất là cháo thịt, mắt gần như muốn rớt ra ngoài.
"A a a!!! Của ta! Đều là của ta!"
Nó nhìn chằm chằm mọi người một cái, ánh mắt rơi vào trên người Sở Trường Phong, tức giận đạt tới đỉnh điểm.
"Tên liệt vô dụng! Ngươi lại ăn cháo của ta!"
Nó dùng sức đá Sở Trường Phong một cước, tiếp theo bưng cháo trước mặt nó lên, hắt mạnh về phía Sở Trường Phong.
Thẩm Chỉ muốn ngăn cản, lại chậm một bước.
"Cha!"Sở Cẩm Niên trượt xuống ghế, đối với ánh mắt hung ác của Sở Cẩm Chu, bĩu môi, sau đó dùng sức đá Sở Cẩm Chu một cước,"Không cho khi dễ cha!"
Thẩm Chỉ nhìn về phía Sở Trường Phong.
Cháo gạo nóng hổi tích tích từ trên đầu chàng chảy xuống, rơi xuống trên mặt cùng cổ chàng.
Thẩm Chỉ nghiến răng, dùng sức tát một cái vào khuôn mặt mập mạp của Sở Cẩm Chu.
"Bốp - - " một tiếng giòn tan vang lên, mặt Sở Cẩm Chu trong nháy mắt đỏ lên.
Nó ngây người.
Giống như không nghĩ tới người yêu thương nó nhất, cái gì cũng sẵn sàng cho nó, Thẩm Chỉ không chỉ đánh nó, mà còn có thể tát nó.
Sở Trường Phong bình tĩnh nhìn thoáng qua, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Ừm-" Sở Cẩm Niên sợ tới mức vội vàng che miệng mình lại.
Thẩm Chỉ kéo cổ áo Sở Cẩm Chu, kéo nó vào trong sân, tiếp theo dùng gậy trúc đánh nó gần một khắc.
Sở Cẩm Chu khóc đến khàn cả giọng, mông cũng vừa đỏ vừa sưng.
"Sở Cẩm Chu, lời ta nói với ngươi, ngươi một chữ cũng không nghe lọt sao?" Thẩm Chỉ vỗ vỗ mặt nó,"Ta thật muốn xem, ngươi có thể mỗi ngày đều bị đánh hay không, có phải thích bị đánh hay không."
"Ngươi không phải nương ta! Hu hu hu..."
Sở Cẩm Chu sợ hãi co người lại.
Đứa trẻ 5 tuổi vẫn rất sợ bị đánh.
Thẩm Chỉ: "Bởi vì ta là nương của ngươi, ta mới không thể để ngươi tiếp tục làm tiểu súc sinh."
"Ta chán ghét ngươi! Ta sẽ giết các ngươi!"
Sở Cẩm Chu rống lên một tiếng, vừa khóc vừa chạy đi.
Tên tiểu xấu xa này, đánh thành như vậy mà vẫn không hối cải, ngược lại còn ghi hận nàng.
Vừa rồi ánh mắt hung dữ như sói của nó, thật đúng là có chút dọa người.
Trong lòng Thẩm Chỉ có chút lo sợ bất an.
Trở lại phòng, Sở Cẩm Niên đang kiễng chân lau cháo trên người Sở Trường Phong.
Vừa lau vừa khóc.
"Hu hu... ca ca xấu xa... Khi dễ cha... ca ca xấu xa..."
Sở Trường Phong cúi thấp đầu, không chỉ có trên mặt mà trên tóc cũng là cháo, đầu tóc vốn đã lộn xộn giờ lại càng thêm bẩn.
Một đại nam nhân, hôm nay lại lưu lạc đến mức bị một đứa bé khi dễ.
Trong khoảnh khắc, trong đầu Thẩm Chỉ hiện ra bộ dáng ba năm trước của Sở Trường Phong.
Chàng mặc trang phục màu đỏ đen, buộc tóc đuôi ngựa rất có khí chất thiếu niên, thân cao chân dài, một khuôn mặt tuấn tú phi phàm, một đôi mắt ẩn tình, mặc kệ đi tới chỗ nào, người khác đều sẽ nhịn không được mà nhìn chàng.
Chàng cả ngày lang thang ở trong núi, một tháng ít nhất có thể kiếm được năm lượng bạc.
Đừng nói thôn Tiểu Lâm, chính là toàn bộ huyện Lâm Hà, chỉ sợ đều biết có nhân vật lợi hại như hắn.
Nhưng thiếu niên lang kinh diễm tuyệt luân như vậy, hôm nay lại rơi vào tình cảnh như thế này.
Tuy nói chàng tê liệt không phải do nguyên chủ tạo thành, nhưng những chuyện nguyên chủ làm với chàng lại đặc biệt rõ ràng hiện lên trong đầu nàng.
Rõ ràng những chuyện ngược đãi đó đều không phải nàng làm, nhưng những cảnh tượng rõ mồn một trong đầu khiến nàng cảm thấy rất đau lòng, bất giác dâng lên cảm giác áy náy.
Thẩm Chỉ yên lặng nấu một thùng nước, lại đi tìm một bộ quần áo miễn cưỡng coi là sạch sẽ,"Sở Trường Phong, ta nấu nước, ngươi tắm đi."
Chàng phản ứng lại, phát hiện trên người mình dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, chàng mím môi, giãy giụa thật lâu, cuối cùng gật đầu.
Sở Cẩm Niên vừa khóc vừa giúp đỡ.
Thẩm Chỉ muốn cởi quần áo cho chàng, Sở Trường Phong kinh ngạc ngửa ra sau,"Không cần!"
Chàng vụng về nắm lấy quần áo, tay trắng đến gần như trong suốt,"Ta... ta tự cởi, ngươi ra ngoài đi."
Thẩm Chỉ liếc mắt xem thường, không để ý đến sự phản kháng của chàng, dùng sức kéo quần áo ra.
Sở Trường Phong cả người vô lực, nơi nào là đối thủ của nàng, chỉ có thể kinh hoảng đuổi nàng,"Thẩm Chỉ! Ngươi đi ra ngoài."
"Thẩm Chỉ! Ta tự làm được! Thẩm Chỉ..."
Cuối cùng cũng cởi xong quần áo cho chàng, Thẩm Chỉ thở phào nhẹ nhõm, Sở Trường Phong lại quẫn bách đến cả người run rẩy, cố gắng che chắn tứ chi héo rút khô quắt của mình, vô cùng xấu xí.