Xuyên qua chi lưu manh phu lang
Chương 2 ta gả!
Tác giả: Chỉ Kiêu
Triệu Thần trở mình, mông đau nhức khiến khóe miệng hắn co giật, không nhịn được rên khẽ một tiếng, rồi úp mặt xuống chiếc giường đất thô sơ, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về chuyện bản thân xuyên không.
Thật ra hắn cũng không quá bài xích chuyện xuyên không này. Hắn bị đâm một dao, theo lẽ thường thì chắc đã xuống âm phủ gặp Diêm Vương rồi. Đời trước, cha hắn còn chẳng bằng không có, mấy người anh em kia thì thay vì gọi là huynh đệ, chi bằng nói là kẻ cùng nhau đánh lộn. Không có chút tình cảm nào. Cuộc sống của hắn trước đây mơ mơ màng màng, mục tiêu mỗi ngày chỉ là ăn no và không bị đánh. Mà cái mục tiêu ấy lại rất dễ đạt được. Đến khi đã no bụng và không bị đánh, hắn còn có gì để cố gắng nữa đâu? Hắn sống mông lung như thế, chẳng buồn nghĩ nhiều. Nói cho cùng, với hắn, quá khứ chẳng có gì đáng để lưu luyến cả.
Chỉ là… hắn hơi chậm tiêu, cứ như một người từ thôn quê Đông Bắc đột nhiên bị ném ra nước ngoài. Từ hoàn cảnh, con người cho đến chỗ ở đều xa lạ, trong lòng có chút lo sợ, nhưng lại không dám để lộ ra ngoài.
Triệu Thần lắc đầu, cuối cùng cũng nhìn rõ thứ vừa bò qua tay mình là con gì – một con sâu có cánh, nhìn như gián con. Hắn lập tức thấy buồn nôn, nhào đến mép giường đất mà nôn khan một trận, nôn mãi không ra gì vì mấy ngày nay hắn chưa ăn gì cả.
Ngay lúc đó, có tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào. Triệu Thần híp mắt quay đầu nhìn thì thấy một thằng bé con chạy ào vào, tròn mắt hét lớn:
“Ca! Huynh tỉnh rồi! Mau dậy bắt giặc cho đệ! Đại tướng quân của đệ bị Nguyên soái Hổ Tử nhà bên đánh sắp chết rồi!”
Thằng nhóc da đen nhẻm, tay túm lấy áo Triệu Thần kéo mạnh, để lại dấu bàn tay đen sì trên bộ quần áo vốn chẳng sạch sẽ gì của hắn. Nó cứ kêu ầm lên, nào là đại tướng quân, nào là giặc giã, chẳng thèm quan tâm đến tình trạng của ca nó ra sao.
Triệu Thần khàn giọng, mất kiên nhẫn quát:
“Im miệng!”
Thằng bé sụt sịt, rụt tay lại, không nói gì nữa. "Triệu Thần" của nguyên chủ trước đây rất cưng chiều em trai mình, chiều đến mức đứa nhỏ chưa tới năm tuổi đã học được thói ăn chơi, mắng chửi người khác, chẳng khác gì một bản sao của ca nó. Nhưng dù sao "Triệu Thần" vẫn còn chút uy nghiêm, chỉ cần hắn ra lệnh, thằng bé sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Cửa lại có người bước vào, là một thiếu niên gầy gò, có lẽ vì quá gầy nên trông khá cao. Trong tay cậu ta xách một cái giỏ tre nhỏ, ngoài trời đang mưa, mà cậu lại không đội nón, vai áo ướt đẫm nước mưa. Cậu ta dừng ở cửa, không bước vào, chắc không ngờ Triệu Thần đã tỉnh. Nghe thấy tiếng em trai la hét, cậu mới ngẩng đầu liếc về phía giường đất, rồi lập tức quay đi chỗ khác.
Gương mặt thằng bé kia đột nhiên biến sắc như gặp kẻ thù, giận dữ xông về phía thiếu niên, miệng hét:
“Trương Nhứ! Ca ta tỉnh rồi, ngươi không thấy à? Mau đi nấu cơm cho ca ta! Không thì ta sẽ mách người trong tộc dìm ngươi xuống sông!”
Triệu Thần nằm đó mà tim đập thình thịch. Hắn biết thằng nhóc này miệng mồm lanh lợi, nhưng không ngờ còn nhỏ xíu đã biết cả trò dìm người xuống sông là gì. Trò gì thế này? Triệu Thần bắt đầu thấy đau đầu với vai trò "ca" và cả "tức phụ" của mình trong cái nhà này...
Bên ngoài im ắng không một tiếng động, nhưng lát sau, Trương Nhứ bưng một bát canh vào phòng. Nước nấu từ rau dại, không có lấy một giọt dầu, chỉ nêm chút muối, nhạt đến gần như không vị. Triệu Thần liếc nhìn Trương Nhứ, sắc mặt tái nhợt, đôi môi phớt hồng, cặp mắt phượng dài và hẹp, nhìn qua trông có vẻ lạnh nhạt khó gần, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ khiến người ta không thể rời mắt, như thể có thể câu hồn đoạt phách.
Đại ca của Triệu Thần vốn là đại mỹ nhân, tay chân thon dài, dáng vẻ thanh tú. Nhưng so với đôi mắt kia của Trương Nhứ, quả thật là như đất sét so với mây trời — nhìn một cái liền thua xa.
Trước đây, “Triệu Thần” rất ghét Trương Nhứ. Ghét cậu là đàn ông mà còn đẹp kiểu quyến rũ, lại có dáng vẻ kiên cường, thân thể do lao động nặng từ nhỏ nên rắn chắc như sắt thép. Buổi tối lúc làm chuyện phòng the, còn phải tắt nến mới không nổi cáu.
Thế mà giờ đây Triệu Thần lại thấy, Trương Nhứ như vậy thật ra không tệ. Vẻ đẹp trung tính này hắn có thể chấp nhận được. Nếu đổi lại là kiểu đại mỹ nhân như người tình của đại ca hắn, lại thêm ngực phẳng, ở dưới còn giống hệt nhau, hắn nhất định sẽ thấy tay chân không biết để đâu, chắc chắn phải tránh xa.
Trương Nhứ đặt bát canh bên giường đất, im lặng rời đi, ngay cả ánh mắt cũng không buồn liếc hắn.
Đứa trẻ con đi theo Trương Nhứ vào phòng, thấy Triệu Thần đang nghiêng đầu uống canh, liền chạy theo ra ngoài làm ầm lên:
“Ngươi câm sao? Không thấy ca ta không ăn được sao? Ngươi phải đút ca ta ăn chứ! Đồ lười! Ta sẽ bảo trong tộc trói ngươi ném xuống sông cho cá ăn!”
Nước canh ấm làm dịu bụng đói, môi khô cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút. Triệu Thần nghe ngoài kia ồn ào, huyệt thái dương giật thình thịch, chỉ thấy “Triệu Thần” đời trước dạy ra một đứa trẻ thật biết lễ phép!
Mà nói tới Trương Nhứ, thật ra cậu rất đáng thương. Không giống như “Triệu Thần” từng làm cha tức chết, nhà Trương Nhứ từng rất đầm ấm. Cha mẹ cậu thành thân ba năm mới sinh được một mình Trương Nhứ. Sau đó muốn có thêm con trai kế nghiệp nhưng bụng mẹ cậu mãi không đậu được lần nữa.
Dù vậy cha cậu không hề oán trách, vẫn xem Trương Nhứ như bảo bối mà nuôi lớn, chưa từng nghĩ đến chuyện cưới thêm vợ để sinh con khác. Trương Nhứ sống hạnh phúc đến mười ba tuổi, sắp được đính hôn, thì một mùa đông nọ, thú hoang vì đói khát mà tràn xuống núi gây họa.
Năm đó, một con lợn rừng to béo nặng đến ba bốn trăm cân đột nhập vào làng. Dân làng tập hợp lại vây bắt. Nếu bắt được thì Tết đến mỗi nhà cũng có chút thịt ăn. Nhưng lợn rừng hung dữ, sức lực kinh người, bị người đâm trúng khiến máu bắn tung tóe, càng làm nó nổi điên. Nó húc về phía trước, cặp nanh sắc nhọn đâm thẳng vào người cha Trương Nhứ, khiến ông tử vong ngay tại chỗ.
Mẹ Trương Nhứ khóc đến ngất xỉu, từ đó thân thể suy sụp. Đại phu nói bà ưu tư quá độ, cần phải được an ủi. Tang sự là do trưởng làng giúp lo liệu, còn Trương Nhứ chỉ là một đứa bé, vậy mà quỳ suốt bảy ngày trước linh đường cha, sau đó liền gánh vác tất cả chuyện trong nhà: giặt giũ, nấu cơm, chăm sóc mẹ.
Cha mất rồi, buồn thì buồn, nhưng vẫn phải sống. Mẹ cậu cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, không đếm xỉa đến chuyện gì. Nếu Trương Nhứ không làm gì, hai mẹ con chắc chỉ còn nước chết đói. Dù cậu là tiểu ca nhi, lúc này cũng buộc phải gồng gánh như đàn ông.
Năm sau vào mùa cấy mạ, cậu làm chậm, thì cứ từ từ mà làm. Ngày nào cũng mệt đến mức nằm vật ra giường đất, vai trầy xước bầm tím, nhưng cậu vẫn cắn răng chịu đựng. Thậm chí làm còn giỏi hơn mấy gã đàn ông. Dân làng nhìn mà so sánh: “Nuôi con trai không bằng nuôi tiểu ca nhi như Trương Nhứ!” Nhiều đứa trẻ trong làng thấy thế bèn ghen ghét, ban đầu chỉ lén nói xấu sau lưng, dần dà thì công khai chế giễu.
Trương Nhứ không để tâm, miệng người thì mặc họ nói, miễn là mẹ con cậu sống yên ổn là được. Nhưng cậu nhịn, người khác không nhịn. Mấy đứa trẻ càng được đà lấn tới: trộm ngô, hái dưa, phá ruộng. Một lần suýt nữa phá hủy nửa mẫu đất của Trương Nhứ, cậu giận đến cực điểm, cầm gậy gộc xông vào làng, đánh cho từng đứa một trận ra trò. Ai ngờ, tiểu ca nhi điên lên rồi thì đến đàn ông cũng đánh không lại.
Sau khi biết chuyện, dân làng không trách Trương Nhứ, mà còn trách mấy đứa vô đạo đức kia. Ở nông thôn, lương thực là mạng sống, phá hoại ruộng đồng là tội không thể tha.
Trương Nhứ cực khổ sống đến mười lăm tuổi, cái tuổi vừa chín muồi để cưới gả. Ai cũng biết cậu giỏi giang, có danh tiếng. Không ít người muốn cưới, bà mai dẫm nát ngạch cửa nhà cậu. Nhưng các trưởng bối đồng ý, thì con cái của họ lại không thèm, vì từ nhỏ đã bị đem so sánh với Trương Nhứ. Nhất là mấy đứa từng bị đánh, càng căm ghét cậu, tìm mọi cách bôi nhọ.
Có lần Trương Nhứ chỉ tình cờ chạm mặt tên lưu manh nổi tiếng trong làng — Trương Tài — đã bị đồn thổi thành thông đồng. Tin đồn càng ngày càng quá đáng, đến mức nói cậu là đồ không biết xấu hổ, đã qua tay bao nhiêu người. Có người còn quả quyết thấy cậu thân mật với ai đó ngoài thôn.
“Triệu Thần” từ làng bên, cũng từng góp vui thêu dệt vài chuyện lúc rảnh rỗi. Cuối cùng, có vài kẻ vô lại thật sự muốn giở trò. Hôm đó Trương Nhứ bị kéo rách cổ áo, cổ đầy vết máu. Khi dân làng chạy đến thì bọn kia bị đánh tơi tả, không ai còn nguyên vẹn. Trương Nhứ thì mắt đỏ ngầu, như con sói bị thương, cắn răng không nói một lời. Thế nhưng lũ vô lại lại đổ cho cậu dụ dỗ trước, rồi lật mặt. Cậu yếu thế, chỉ đành nuốt uất ức vào bụng.
Tin đồn càng lúc càng loạn, mẹ cậu nghe được thì càng nghĩ con mình thật đáng thương, khó mà gả được. Bà ngày nào cũng khóc lóc, bệnh càng thêm nặng. Mà Trương Nhứ vốn cũng không có ý định gả, nhưng có người lại muốn ép cậu phải lấy chồng.
Trong tộc ai cũng hiểu chuyện. Đất đai của tiểu ca nhi như Trương Nhứ vốn là cha cậu để lại. Nếu cậu không lấy chồng, thì đất sẽ bị thu lại, chia lại cho người khác — cụ thể là nhà nhị thúc. Từ khi cha Trương Nhứ mất, nhị thúc đã nhắm đất ấy như hổ rình mồi.
Thế là nhị thúc bắt đầu tích cực sắp xếp hôn sự, toàn tìm mấy kẻ già, góa vợ, hoặc lắm tật xấu: nào là lão quả phu có ba con riêng, nào là công tử địa chủ muốn cưới làm thiếp thứ tư — mà mấy thiếp trước đều chết bất minh.
Nhị thúc còn dám nói: “Nhà ngươi có phúc mới kiếm được người như thế, chứ Trương Nhứ đã thân bại danh liệt rồi còn kén chọn gì!”
Mẹ Trương Nhứ nghe xong lại ngất. Trương Nhứ vừa về tới nhà, nghe thấy lời này liền cầm chổi đuổi nhị thúc đi, mặt lạnh như sương, đứng chắn trước cửa:
“Nhị thúc à, ngươi tưởng ta không biết ngươi muốn gì sao? Ngươi muốn đất nhà ta, không muốn thấy ta ở thôn, ta cũng không ngại làm bẩn mắt ngươi. Ngươi muốn ta gả cũng được thôi — chỉ cần đối phương đồng ý để ta mang theo a ma, ta sẽ gả!”