Dù gì thì giáo sư Lương cũng là một người trưởng thành, lỡ như anh chỉ đơn giản là vì gặp chuyện đau lòng nên muốn tìm một nơi vắng vẻ không ai quen biết để khóc một lúc, mà mình lại tự tiện bước tới, chẳng phải sẽ thành ra vừa dư thừa vừa quấy rầy hay sao?
Thiếu Kinh Hà đứng giữa đám đông, hiếm hoi mà có chút do dự. Thế nhưng, hắn lại không thể cứ thế quay lưng bỏ đi, để mặc Lương Ca Ngôn nằm đó không ai đoái hoài.
Hắn còn đang lưỡng lự, thì bất ngờ thấy Lương Ca Ngôn dường như vì giữ lan can quá lâu nên tay mỏi, hoặc cũng có thể là vì tinh thần rối loạn đến mức không còn suy nghĩ gì rõ ràng, nói chung là tay anh đột nhiên buông ra. Cả người mất trọng tâm, ngồi phịch xuống đất, rồi thân thể lại nghiêng về một bên, ngã vật ra.
Tiếng kinh hô vang lên khắp xung quanh, Thiếu Kinh Hà không kịp nghĩ gì thêm, sải một bước dài lao thẳng về phía trước!
“Thầy Lương!”
Lương Ca Ngôn lúc này say đến mơ hồ, vừa khóc vừa lảm nhảm chẳng thành câu, một tay áp lên trán, nước mắt chảy ướt cả mặt. Lông mày nhíu chặt, mắt nhắm nghiền, cả người ngã vật xuống đất, bộ vest hàng hiệu trên người bị kéo lê dưới đất, vừa nhếch nhác lại vừa đáng thương. Miệng anh cứ lặp đi lặp lại những tiếng thì thầm khó hiểu, chẳng rõ là do thể xác khó chịu hay tâm trạng nghẹn ngào đến muốn chết.
Thiếu Kinh Hà chưa từng gặp tình huống như thế này bao giờ. Hắn nửa ngồi xổm bên cạnh, vừa đánh giá tình hình, tay lơ lửng phía trên do dự mãi vẫn không biết nên bắt đầu giúp từ đâu.
Ngay khi hắn vừa động, mấy người trong đám đông cũng bắt đầu xúm lại.
Một bác trai nhiệt tình ngồi xổm xuống bên cạnh, vỗ nhẹ mấy cái lên má Lương Ca Ngôn, cố kéo cao giọng gọi:

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play