Có lẽ là vì đổi chỗ ở, đổi khí hậu, đổi địa thế, đổi cả phương hướng và bầu không khí xung quanh mọi thứ đều xa lạ đến mức không vương chút hơi thở quen thuộc nào, khiến anh bị xao nhãng, không thể tập trung nổi. Mà để có thể ngủ, thì cũng cần sự tập trung.
Vì vậy, anh lại mơ thấy giấc mơ ấy:
Anh đi lên cầu thang, chậm rãi bước đến tầng sáu, rẽ vào hành lang, ngẩng đầu lên, liền thấy Thiếu Kinh Hà đang đứng dưới một vầng sáng mờ ảo.
Từ ngày hôm đó trở đi, cảnh tượng này cứ lặp đi lặp lại trong mơ anh. Đến nay đã ít nhất năm, sáu lần.
Hơn nữa, mỗi lần anh nhìn thấy Thiếu Kinh Hà trong mơ, hình ảnh đều có chút khác biệt: Có lúc là anh vừa ngẩng đầu đã thấy cậu đứng cuối hành lang, ánh nắng rọi xuống khiến khuôn mặt cậu rạng rỡ, mỉm cười nhìn anh. Có lúc là cậu vội vã bật dậy từ phòng sinh hoạt, ngập ngừng đứng nép bên ánh sáng. Lại có khi, anh vừa rẽ vào hành lang, liền nghe thấy cậu gọi: “Giáo sư” anh vừa ngẩng đầu, chỉ kịp thấy bóng người lờ mờ, nhưng quen thuộc khôn cùng…
Cảnh trong mơ biến đổi nhiều lần, đến nỗi chính anh cũng bắt đầu rối trí, không còn phân biệt nổi “lúc đó” rốt cuộc là thế nào, đâu là thật, đâu là mộng?
Tuy là một giấc mơ lặp đi lặp lại, nhưng vì không có gì kinh hoàng đáng sợ, nên anh cũng không cảm thấy sợ hãi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT