Lúc đó tôi cũng mặt dày đến cầu xin viện trưởng như thế.” Hứa Lập Quần kể tiếp “Mà viện trưởng lúc ấy, cũng tỏ thái độ rõ ràng, cảm thấy tôi là người phù hợp nhất.”
“Vậy chẳng phải tốt sao?” Thiếu Kinh Hà hỏi lại.
“Nhưng vấn đề là,” Hứa Lập Quần thở dài, ra chiều chán nản “Viện trưởng ấy à, phải nói sao nhỉ… là người cực kỳ công tâm, kiểu người rất sợ mang tiếng không dân chủ. Nên thay vì trực tiếp ra quyết định, ông ta lại đi hỏi ý kiến Lương Ca Ngôn. Cậu nghĩ mà xem, việc này thì có gì mà phải hỏi chứ? Lương Ca Ngôn có thể nói thẳng là anh ta không muốn đi à?”
Nghe đến đây, Thiếu Kinh Hà bất giác chững lại một chút, đột nhiên như hiểu ra điều gì. Thì ra nguyên nhân Lương Ca Ngôn chưa từng bàn bạc gì với cậu về hội thảo ấy, là vì chính bản thân anh ấy còn chưa biết liệu mình có thể đi được hay không. Huống hồ gì, Thiếu Kinh Hà lại là học trò của Hứa Lập Quần nếu nói ra, chẳng phải sẽ khiến cậu bị kẹp giữa thầy hướng dẫn và cấp trên sao? Quả thật khó xử.
Chính vì nghĩ đến điều này, trong lòng Thiếu Kinh Hà chợt dấy lên chút cảm kích, thậm chí có phần xúc động trước sự tinh tế và kín đáo của người kia. Cậu lập tức hỏi tiếp:
“Vậy sau đó viện trưởng xử lý thế nào?”
“Hừ,” Hứa Lập Quần xua tay như đuổi xui xẻo “Viện trưởng hỏi ý Lương Ca Ngôn, mà anh ta thì láu cá lắm! Tự mình thì nhất quyết không nói là muốn đi. Lại bảo viện trưởng đi hỏi thêm hai biên tập viên khác trong tổ. Có khác gì mượn miệng người khác để nói hộ đâu? Cậu thử nghĩ xem, tổ biên tập bên đại học A, ai đang ngồi đó? Là lão Tằng Nghi Tu! Lại còn là bạn già của Nhiếp lão! Họ không bênh vực Lương Ca Ngôn thì bênh ai?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT