Lưu Miễn đương nhiên cho rằng cậu đang đùa giỡn, môi cong lên, cũng thuận theo mạch trêu chọc ấy mà tiếp tục nói:
“Chuyện đó à, thật ra thì tôi cũng chưa từng thử, nhưng tôi nghĩ chắc không cần thiết đâu. Cái chuyện hai người đàn ông với nhau ấy, thì có liên quan gì tới quần áo chứ?”
Đũa trong tay Thiếu Kinh Hà khựng lại, một viên lửa bùng lên giữa kẽ răng, cậu hít sâu một hơi, cố ép mình không nghĩ nữa. Chỉ sợ nếu tiếp tục suy diễn, cậu sẽ không kiềm được cơn giận.
Cậu bật ra một tiếng cười lạnh, rồi hỏi tiếp:
“Thế cái ‘nạn nhân’ kia đâu? Sao xong chuyện lại không báo cảnh sát?”
Lưu Miễn vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường trong sắc mặt cậu, thoải mái đáp:
“Báo cảnh sát á? Việc đó mà báo cảnh sát thì chuyện lớn rồi! Cậu biết phải tốn bao nhiêu công sức bên ban giám hiệu mới đè được vụ này xuống không? Học sinh kia còn bị đưa thẳng đi điều trị tâm lý đấy!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play