Bên ngoài viện, quản gia Triệu đang giải thích với Lục Như Cẩn: “Lão gia đang tiếp một vị khách quan trọng. Biểu cô nương đi đường xa vất vả, chi bằng hãy về nghỉ trước, đợi lão gia rảnh sẽ gặp.”
Nghe xong lời này, trong lòng Vân Ninh dâng lên một cảm giác khó tả.
Người nhà họ Lục quả nhiên là đọc sách nhiều, ăn nói lễ độ. Rõ ràng là ngoại tổ phụ không muốn gặp nàng, vậy mà quản gia Triệu vẫn có thể dùng một cái cớ thể diện như thế để nói đỡ cho nàng.
Vì đã biết tình tiết trong sách và tính tình của thất lão gia, nàng cũng có phần e ngại khi phải diện kiến ông. Nhưng đồng thời, việc ông không chịu gặp nàng lại khiến nàng cảm thấy một tia hụt hẫng. Nàng cứ nghĩ rằng đến Lục gia, đổi một hoàn cảnh mới, là có thể bắt đầu lại từ đầu. Không ngờ ngay cả những người chưa từng gặp nàng, chỉ mới nghe qua danh tiếng, cũng không muốn cho nàng một cơ hội.
Lục Như Cẩn nhìn ra vẻ thất vọng trong mắt Vân Ninh, liền cười nói: “Vân Ninh, lần này ngươi là được hưởng sái ta đó.”
Vân Ninh ngẩng đầu nhìn y.
Lục Như Cẩn nói: “Phụ thân ta chẳng ưa ta chút nào, thấy mặt ta là bực. Giờ ngươi cũng giống ta rồi, khỏi phải nhìn thấy sắc mặt đen thui của ông ấy. Vậy chẳng phải tốt lắm sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT