Mạnh Vũ Chi hiểu được ý của Lục Tử Lam, phòng bị trong lòng cũng dần buông xuống, đưa tay nhận lấy tờ giấy trong tay hắn. Hai người bắt đầu thảo luận về vấn đề được ghi trên giấy. Nói cho đúng, là Mạnh Vũ Chi vẻ mặt bình thản nói mấy câu, còn Lục Tử Phượng thì hăng hái nói một tràng thật dài ngay sau đó.
Vân Ninh chỉ yên lặng ngồi bên nhâm nhi trà, lặng lẽ quan sát hai người họ.
Nửa canh giờ trôi qua, Mạnh Vũ Chi dừng lời, Lục Tử Lam vẫn còn chưa đã nghiền.
“Mạnh tướng quả nhiên học vấn uyên thâm, kiến giải cao minh, được nghe một buổi trò chuyện cùng ngài, còn hơn đọc sách mười năm của học trò.”
Lục Tử Lam tuy nhiều năm trầm lặng, chẳng được trọng dụng, nhưng trong lòng vẫn giữ khí cốt tự tôn. Huống hồ hắn là người Lục gia, trời sinh đã có chút xa cách với người ngoài. Đây là lần đầu tiên Vân Ninh thấy biểu ca dùng thái độ cung kính khiêm nhường như vậy đối với một người, xem ra đúng là rất mực khâm phục Mạnh Vũ Chi.
Sắc mặt Mạnh Vũ Chi cũng có vẻ vui vẻ, hiển nhiên cũng rất hài lòng với Lục Tử Lam.
Vân Ninh lên tiếng: “Giờ cũng không còn sớm nữa, biểu ca ở lại dùng bữa tối đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play