Sau khi tắt đèn, Vân Ninh vẫn mãi suy nghĩ về chuyện xảy ra tối nay. Vừa nhắm mắt lại đã hiện lên ánh mắt của Mạnh Vũ Chi nhìn nàng trong thư phòng, nghĩ tới ánh mắt đó, trong lòng liền rạo rực như có trăm móng vuốt cào xé, nằm trên giường lăn qua lăn lại chẳng tài nào ngủ được.
Một mặt nàng cảm thấy Mạnh Vũ Chi dường như có chút tình ý với nàng, mặt khác lại thấy giữa hai người cách biệt quá lớn, chỉ sợ là mộng tưởng viển vông.
Nghĩ nghĩ một hồi, không biết đã qua bao lâu mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trời đã sáng rõ. Vừa nhớ lại chuyện mình đã nghĩ ngợi tối qua, Vân Ninh bất giác kéo kéo khóe miệng. Quả thật là nàng đã nghĩ nhiều rồi! Mạnh Vũ Chi chẳng qua chỉ nhìn nàng đôi ba lần, nàng liền tưởng rằng hắn có ý với nàng. Mà bản thân nàng cũng chỉ bởi một cử chỉ nhỏ của hắn mà động lòng, liền lầm tưởng mình đã yêu hắn. Ai thấy người tuấn tú mà chẳng xao xuyến? Huống hồ lại là người như Mạnh Vũ Chi phong độ, trầm ổn, đầy khí chất.
Hắn là đương triều tể tướng, nàng chỉ là một tiểu thư của bá tước phủ, giữa hai người khác biệt như mây với bùn, căn bản không phải người cùng một thế giới. Nàng bước không vào thế giới của hắn, mà hắn cũng sẽ chẳng hứng thú với thế giới của nàng.
Đều do đêm tối mông lung, đầu óc mơ hồ nên mới nghĩ ngợi vớ vẩn như vậy!
Là do nàng quá rảnh rỗi!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT