Duyệt Cẩn trong lòng nóng ruột, sợ tiểu thư nhớ lại, sẽ phát hiện ra thế tử không phải là người mà nàng yêu trong lòng, không chịu nổi cú sốc.

Lúc này nàng lại không tiện gõ cửa vào xem, chỉ có thể đứng đợi bên ngoài. Nàng dường như nghe thấy tiểu thư khóc, tiếng nức nở ngắt quãng, nghe vô cùng đau lòng, nhưng lại không hoàn toàn giống như thống khổ.

Nàng không hiểu rõ chuyện phu thê trong phòng, chỉ lo thế tử ra tay không nhẹ, khi dễ tiểu thư đến mức phải khóc.

Hơn nửa canh giờ sau, âm thanh trong phòng dần nhỏ lại, Duyệt Cẩn mới hơi yên tâm một chút, sai người quay về phòng chuẩn bị nước ấm cùng cánh hoa hồng nguyệt quý, lát nữa tiểu thư sẽ cần dùng để tắm rửa.

Giang Tú Oánh mặc y phục chỉnh tề, dùng một cây trâm búi gọn mái tóc tán loạn ra sau đầu. Nàng thấy Chung Duẫn mở cửa sổ, quay lưng về phía mình, đối diện với mấy gốc hoa mai trong sân.

Nàng bước tới gần, hờn dỗi nói: “Phu quân vừa rồi làm A Tú đau.”

Chung Duẫn: “Biết đau thì lần sau đừng đến đây trêu chọc.”

Giang Tú Oánh chu môi, cực kỳ uỷ khuất: “Cũng đâu phải do thiếp cứ nhất quyết…”

Chung Duẫn tựa vào cửa sổ nhìn Giang Tú Oánh. Lá gan nàng rất lớn.

Nàng dám đá hắn, làm nũng mắng hắn là đồ xấu xa, là tên khốn, là đồ vương bát đản — rõ ràng có chút ỷ được sủng mà sinh kiêu.

Giang Tú Oánh ngẩng đầu nhìn hắn: “Trước kia có một nha đầu hầu hạ trong phòng chàng, sao giờ không thấy đâu nữa?”

Bên cạnh Chung Duẫn từ trước đến nay chỉ toàn là nam tùy tùng, hắn vốn không thích có nha đầu bên người. Người duy nhất từng được phép ở trong phòng hắn bưng trà, đổ nước là Hương Nhạn.

Đêm động phòng hoa trúc đó, Hương Nhạn từng tới gõ cửa, ghé tai nói với Chung Duẫn một câu. Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, cởi bỏ hỷ phục, thay y phục thường ngày rồi đi ra ngoài, suốt đêm đứng canh bên ngoài hoàng cung như pho tượng đá.

Lúc sau hắn trở về lập tức đuổi Hương Nhạn ra ngoài.

Sau đó Giang Tú Oánh có dò hỏi, nhưng không nghe nói hoàng đế, thái hậu hay vị quý nhân nào trong cung xảy ra chuyện.

Hoàng đế xưa nay vẫn thương yêu đứa cháu trai Chung Duẫn này, còn hơn cả các hoàng tử khác. Thái hậu lại càng không cần nói, Chung Duẫn là tôn tử ruột duy nhất của bà. Nếu hoàng đế hay thái hậu thật sự có chuyện, Chung Duẫn nhất định sẽ vào cung hầu hạ bên cạnh.

Hắn chỉ đứng ngoài hoàng cung mà không vào, chắc chắn vì người gặp chuyện có thân phận nhạy cảm, thêm cả lai lịch của Hương Nhạn, tất nhiên là vị Liễu quý phi trong cung.

Chung Duẫn quay người nhìn Giang Tú Oánh, ánh mắt mang vẻ rõ ràng không thoải mái, dường như cũng không định trả lời câu hỏi của nàng.

Giang Tú Oánh níu tay áo Chung Duẫn, khẽ lay lay, giọng oán trách dịu dàng: “Giờ ai nấy ngoài kia đều cười nhạo A Tú, nói A Tú không có bản lĩnh, đêm động phòng hoa chúc mà giữ không được phu quân.”

Nàng ngước nhìn hắn, trong mắt đẫm hơi nước nũng nịu.

Chung Duẫn không ưa nữ nhân dây dưa, đành nhẫn nại giải thích một câu: “Hương Nhạn đêm đó đến nói, quý phi rơi từ trên đài cao xuống, va vào đầu, nguy kịch tính mạng.”

“Quý phi từng có ân cứu mạng với ta.”

Nghe vậy, Giang Tú Oánh liền hiểu, quý phi hiện vẫn bình an, chẳng hề bị rơi từ đâu xuống, chứng tỏ lời Hương Nhạn truyền lại là nói dối.

Một nô tỳ như thế, lẽ ra phải bị bán đi hoặc đ.ánh ch.ết, vậy mà hắn chỉ đuổi nàng ra khỏi cửa phòng.

Nàng từng tận mắt thấy Chung Duẫn chém giết thủ lĩnh sơn tặc, đao chém dứt khoát, máu bắn tung tóe tại chỗ.

Hắn sát phạt quyết đoán, xưa nay không phải người nhân từ.

Giang Tú Oánh nhìn Chung Duẫn, nói thẳng:
“Hương Nhạn có ý với phu quân. A Tú không thích nhìn thấy nàng, tặng người cũng được, bán đi cũng được, tóm lại nàng không thể tiếp tục ở lại vương phủ.”

Chung Duẫn quay lưng nhìn ra cửa sổ, giọng không vui: “Ngươi là chính phi, sao lại ghen tuông đến vậy, chỉ là một nha đầu thôi mà cũng ăn giấm.”

Giang Tú Oánh bước lên, tựa trán vào lưng Chung Duẫn, nhẹ nhàng cọ cọ: “Nếu thật lòng thích một người, thì sẽ không muốn chia sẻ với người khác.”

“Nếu A Tú không thích phu quân, thì phu quân có nạp bao nhiêu thiếp thất cũng tùy, A Tú chẳng những không ghen, không khó chịu, mà còn vui vẻ giúp phu quân thu xếp.”

Chung Duẫn bỗng thấy phiền: “Lui ra trước đi.”

Bên cửa sổ tháng hiện bóng người, Giang Tú Oánh nhìn thấy là tùy tùng của Chung Duẫn – Triệu An, biết họ có chuyện cần bàn, liền cáo lui.

Triệu An nhảy vào từ cửa sổ, nhìn thấy trong phòng vẫn còn vết tích hỗn loạn, hoang đường, nhưng giả vờ không nhìn thấy, rồi bẩm báo:
“Thế tử, đã điều tra xong, hôm đó đám sơn phỉ bắt cóc thế tử phi là người của Đại hoàng tử.”

Chung Duẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, gió đẩy mây trôi, mang theo tư thế như cơn mưa gió sắp đến.
Hắn xoay người, phân phó: “Nghĩ cách để lộ tin này cho Nhị hoàng tử.”

Đương kim thiên tử chính là bá phụ của hắn – một vị hoàng đế coi quyền lực như mạng. Trong triều, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử thế lực tương đương, vì ngôi thái tử mà tranh đấu kịch liệt.

Phủ An Viễn hầu – Giang Cảnh Việt, phụ thân của Giang Tú Oánh, chưởng quản Binh Bộ. Hai vị hoàng tử đều muốn mượn sức ông.

Thấy An Viễn hầu định gả con gái cho Nhị hoàng tử, ngả theo phe Nhị hoàng tử, Đại hoàng tử mới ra tay ngáng trở, muốn phá hủy cuộc hôn sự này, nên mới có chuyện giả danh sơn phỉ bắt người sau đó.

Chung Duẫn thấy Triệu An đứng nguyên tại chỗ không động, liền liếc hắn một cái: “Có chuyện thì nói.”

Triệu An do dự một chút, lựa lời, cúi đầu nói: “Nếu một ngày thế tử phi biết thế tử là bởi vì... mới cưới nàng thì phải làm sao?”

Hắn cố tình lược bỏ cái tên Liễu quý phi, không dám nói.

Thế tử phi có dung mạo rất giống Liễu quý phi, nếu không, hôm đó thế tử đã không ra tay cứu giúp, lại còn cưới nàng làm vợ.

Thế tử phi dịu dàng nhã nhặn, tính cách thẳng thắn, lại đối xử với thế tử tình thâm nghĩa trọng. Thế tử đời trước chắc là đã cứu vớt vạn vật, mới có được phúc phận cưới được thế tử phi.

Hắn từ nhỏ đã theo hầu bên cạnh thế tử, cùng ăn cùng ở, được thế tử đối đãi như huynh đệ ruột. Người ngoài chỉ biết thế tử là thiên chi kiêu tử, nhưng hắn thì rõ ràng, bao năm nay thế tử đã chịu đựng những gì. Hắn muốn thấy thế tử sống tốt.

Một ánh mắt sắc lạnh của Chung Duẫn quét qua, Triệu An run run, đem chuyện mình nhận được “chỗ tốt” từ thế tử phi khai ra hết: “Mứt hoa quả.”

Hắn giơ một ngón tay, hạ giọng bổ sung: “Một hộp.”

Nói xong hắn mới phản ứng lại, thế tử của hắn giá trị lại chỉ bằng một hộp mứt hoa quả? Này… hẳn là không thể trách hắn đi.

Chung Duẫn nhặt cây trâm tua rua rơi trên đất của Giang Tú Oánh lên, cầm trên tay thưởng thức. Nữ nhân này, mấy ngày ngắn ngủi, đã khiến ngay cả tâm phúc chân thành nhất của hắn cũng bị mua chuộc.

Vì có được lòng hắn, nàng cũng đã tốn không ít tâm sức.

Triệu An đứng bên cạnh chỉ biết lo lắng suông, nếu thế tử phi biết mình chỉ là một cái thế thân, thì biết làm sao? Chuyện như vậy xảy ra với bất kỳ ai cũng như bị giẫm đạp lên lòng tự trọng. Nếu là người mạnh mẽ thì còn đỡ, nếu yếu đuối thì e là sẽ vì uất ức mà tìm đến cái chết.

Chung Duẫn buông cây trâm trong tay xuống, cắm mấy nhành hoa mai rơi vãi trên đất vào bình hoa, giọng nói thản nhiên: “Ta vốn cũng không định lừa nàng. Nàng nếu đã biết, chấp nhận được thì chấp nhận, không chấp nhận được thì ta đưa nàng một tờ hoà ly.”

Giọng hắn thản nhiên như thể đang làm việc tốt:
“Đến lúc đó ta đích thân chọn cho nàng một lang quân như ý tái giá, tuyệt đối sẽ không uỷ khuất nàng.”

Triệu An chưa từng thấy thế tử nhà mình như lúc này, vậy mà lại toát ra một chút... khí chất “tra nam”.

Hắn còn tra đến mức rõ ràng như vậy.

Triệu An cạn lời, cũng không dám nói gì thêm, lặng lẽ trèo cửa sổ đi ra.

Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong, hành lễ thỉnh an với các trưởng bối trong phủ, Giang Tú Oánh tự mình đến kho chọn chút đồ bổ, mang theo về thăm mẫu thân hôm nay.

Trên đường quay về phòng, nàng thấy Chung Duẫn đang luyện bắn tên trong sân, trán và chóp mũi đều đẫm mồ hôi. Giang Tú Oánh theo bản năng muốn bước đến lau mồ hôi cho hắn, nhưng nghĩ đến việc mình vẫn còn giận vì hắn không chịu đuổi Hương Nhạn đi, nhẫn nhịn, không gọi hắn.

Nàng vừa từ nhà kho trở về, trên người còn dính chút bụi đất, chuẩn bị vào phòng tắm để tắm rửa thay y phục.

Nàng đẩy cửa phòng tắm ra, nhưng lại thấy phía sau bình phong thấp thoáng một thân ảnh mặc xiêm y hồng nhạt, dáng người thướt tha, lụa mỏng ôm lấy thân thể, đường cong lộ ra mơ hồ.

Vào giờ này thường là lúc Chung Duẫn luyện bắn tên xong sẽ đến phòng tắm tắm gội.

Nữ tử kia rõ ràng là đang đợi Chung Duẫn, không ngờ lại bị Giang Tú Oánh vô tình bắt gặp.

Duyệt Cẩn nhìn thấy là Hương Nhạn, lửa giận lập tức bốc lên, túm nàng từ sau bình phong kéo ra:
“Chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như ngươi, vào không được phòng thế tử thì liền chực ở phòng tắm đợi!”

Hương Nhạn chỉnh lại mái tóc bị Duyệt Cẩn làm rối, cố ngẩng cổ: “Là thế tử bảo ta tới hầu hạ." Giọng nói rõ ràng không đủ tự tin.

Duyệt Cẩn tát cho Hương Nhạn một cái: “Đồ nô tỳ to gan!” Nàng là nha hoàn thân cận, ai dám vô lễ với tiểu thư, nàng liền dám ra tay.

Khóe miệng Hương Nhạn rướm máu, trên mặt đau rát, nàng ôm mặt, nhưng lại nở nụ cười:
“Dù sao thế tử cũng sẽ không đuổi ta khỏi vương phủ.”

Bề ngoài nàng tỏ vẻ mạnh mẽ, thực ra đã là liều mạng đến cùng.

Nàng vốn là tiểu thư, hiện giờ là cung nữ của Liễu quý phi. Quý phi phái nàng đến bên cạnh thế tử suốt hai năm, nàng dùng hết mưu mẹo, rốt cuộc vẫn không thể lên được giường thế tử, giờ đến cả cửa phòng hắn cũng không thể bước vào.

Giờ thế tử đã có thế tử phi, mà thế tử phi còn lớn lên vừa xinh đẹp, vừa quyến rũ, càng biết cách làm xiêu lòng người, nàng càng không còn cơ hội.

Nàng không cam lòng, liều mạng đánh cược một phen, không ngờ lại bị Giang Tú Oánh bắt gặp.

Tất cả đều là do Giang Tú Oánh, nếu không vì nàng, thì hôm nay nàng ta khẳng định có thể thành công.

Trong mắt Hương Nhạn tràn ngập hận ý, nàng bước lên phía trước vài bước: “Thế tử phi có biết vì sao đêm đó thế tử lại canh giữ bên ngoài hoàng cung không?”

Duyệt Cẩn định kéo Hương Nhạn đi, nhưng Giang Tú Oánh đưa tay ngăn lại: “Cứ để nàng nói.”

Hương Nhạn hạ giọng, ngữ khí đắc ý: “Bởi vì Quý phi nhiễm chút phong hàn.”

Giang Tú Oánh nhớ lại hôm qua mình từng hỏi Chung Duẫn, hắn nói là bởi vì Quý phi nguy hiểm đến tính mạng, chứ không phải chỉ là chút phong hàn.

Chung Duẫn luôn kiêu ngạo, khinh thường dùng loại lời nói dối rẻ tiền này.

Hương Nhạn muốn ly gián, nhưng ở chỗ Giang Tú Oánh, đã thất bại.

Tuy vậy, trong lòng nàng hiểu rõ, mối quan hệ giữa Chung Duẫn và Quý phi e là không chỉ đơn giản là một ân cứu mạng.

Thấy Giang Tú Oánh hoàn toàn không bị những lời vừa rồi lay động, liền tiếp tục thêm một đòn mạnh hơn: “Xin thế tử phi cho người khác lui, Hương Nhạn muốn kể cho thế tử phi nghe một đoạn chuyện xưa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play